"Tôi đã nói rồi, không thể vào nếu không hẹn trước.
Nhưng mà nếu có hẹn thì cũng không thể vào mà không nộp phí cho tôi."
Cô ta khoanh tay trước ngực, dõng dạc, nét mặt rất kênh kiệu.
Đáng nói hơn là ở đó có biết bao nhiêu người nhưng chẳng ai lên tiếng cả.
Cứ làm như không thấy, cắm mặt vào việc của mình.
Mặc Kinh Vũ đang giả làm nhân viên không chính thức, hắn biết ở đây sẽ không có quyền lên tiếng.
"Alo, chú Phương, ra đại sảnh ngay cho tôi."
Hắn cúp máy sau đó ôm mớ hồ sơ đi vào máy phân hủy tài liệu.
Nhìn sắp giấy dày cộp chi chít số liệu Mặc Kinh Vũ không khỏi ghé mắt qua nhìn.
Quan trọng hơn, trong số những giấy tờ đó có một tờ giấy ghi lại danh sách những người tham ô tài sản của công ty.
Mặc Kinh Vũ nhìn những cái tên này không ngừng nghĩ đến chức vụ mà bọn chúng đảm trách.
Tất cả đều nằm ở những vị trí quan trọng.
Mặc Kinh Vũ chụp lại tất cả người trong danh sách sau đó bỏ tờ giấy vào máy phân hủy.
Cùng lúc này, ở phía đại sảnh, chú Phương đã có mặt, ông vừa nhìn thấy Tạ Tranh lập tức hiểu.
Tiếc là nữ nhân viên kia vẫn chưa hay biết chuyện gì, vẫn còn cao giọng mắng người.
"Hừ, chỉ có chút bạc lẻ mà không chịu nộp thì đừng mơ vào trong."
"Nộp phí? Qui định của các người nói như vậy à?"
"Không nộp chứ gì vậy..."
Nữ nhân viên còn chưa nói hết đã bị một giọng nói phát ra từ phía sau cắt ngang.
"Câm miệng."
Chú Phương đùng đùng nổi giận bước đến.
Ở trong tập đoàn ai cũng biết chú Phương là đại diện cho chủ tịch khi ông không có ở đây.
Thay chủ tịch quản lý, xử lý các công việc quan trọng.
Hai bảo vệ bước đến giữ chặt lấy nữ nhân viên.
Cô ta sợ đến xanh mặt, những người ở xung quanh được dịp hóng hớt, chăm chú nhìn.
"Nộp phí là phí gì? Khoảng nào? Điều nào? Qui định nào? Nói."
Nữ nhân viên bị quát thì run lắm, lắp bắp không nói thành lời.
Mà cũng phải, làm sao cô ta có thể nói là bản thân tự ý thu thêm phí chứ.
Bảo vệ đưa cô ta sang bộ phận chuyên xử lý những việc này, sau đó xin lỗi Tạ Tranh rồi mời cô vào.
Lúc này Mặc Kinh Vũ đã pha xong cà phê mang vào trong văn phòng làm việc của giám đốc Trương.
Hắn mở cửa bước vào liền nhìn thấy Tạ Tranh đang ngồi ở đó.
Cô vừa thấy hắn lập tức nhận ra.
"Ồ, hóa ra anh làm việc ở đây à?"
Hắn gật đầu.
"Giám đốc Trương đang bận vài thứ, tiểu thư chờ chút nhé."
"Đừng gọi tôi là tiểu thư, nghe không quen."
"Thế tôi gọi cô là Tạ Tranh được không? "
Nói mới nhớ, gặp nhau hai lần, đi chung xe hai lần, ấn tượng xấu cũng nhiều nhưng cô vẫn chưa biết tên của hắn.
Về vấn đề này Mặc Kinh Vũ đã sớm chuẩn bị rồi, tên hiện tại của hắn là Thanh.
Trưa hôm đó, Tạ Tranh sau khi bàn bạc xong công việc thì hắn hẹn cô cùng đi ăn trưa.
Người ta đã thành khẩn đến mức mua sẵn hoa rồi vậy mà đến phút chót Tạ