Mặc Kinh Vũ đưa tay đỡ trán, bất giác cười khổ.
Suýt thì quên mất, Tạ Tranh từng là đại ca học đường, thích trốn tiết thì trốn tiết, còn chẳng ngại giao lưu kỹ năng, tác động vật lý với bạn học thì mấy chuyện này sao có thể làm cho cô dễ dàng suy sụp như vậy chứ.
"Phục em rồi đó."
Hắn búng nhẹ vào mũi của Tạ Tranh.
Mất nửa ngày cùng cô lập nick ảo tung hoành trên mạng, lại mất thêm nửa ngày dụ cô xuống nhà ăn cơm, thư giãn.
Phía bên kia, đội ngũ của hắn đã điều tra cật lực thì bất ngờ một nhóm người mặc áo đen xông vào phòng làm việc của bọn họ.
Một cô gái ôm theo laptop nói.
"Chúng tôi là người bên bộ phận quan hệ công chúng của Tạ thị, chúng tôi đến theo lời của chủ tịch Mặc."
Họ đưa mắt nhìn nhau đầy khó hiểu, chẳng biết từ khi nào mà người của Tạ thị lại nghe theo sắp xếp của Mặc Kinh Vũ nữa.
Cùng lúc ấy thì tin nhắn của Gia Khánh được gửi đến.
Bọn họ đọc xong thì lập tức mời nhóm người bên bộ phận quan hệ công chúng Tạ thị vào.
Xem ra chuyện này thật sự rất quan trọng.
Hàng loạt dãy kí tứ bao gồm cả chữ lẫn số chạy liên tục trên màn hình, máy in hoạt động hết công suất chẳng mấy chốc đã in ra hết toàn bộ sơ yếu lí lịch của hơn ba trăm khách dự tiệc ngày hôm qua.
Sau đó lại lượt lại thêm một lần nữa, chia ra những danh sách khách và phóng viên riêng.
Những danh sách của các phóng viên này sẽ được gửi gấp về văn phòng của Gia Khánh để anh kiểm tra sau đó đánh dấu lại rồi mới chuyển cho Mặc Kinh Vũ đọc.
Tạ Tranh ở nhà suốt một ngày trời thì mới nhớ ra bản thân còn phải đi làm.
Cô lại tắm rửa, thay đồ nhưng không phải đi làm mà ra ngoài mua đồ ăn, Mặc Kinh Vũ cũng đi cùng.
Cả hai tới một quán ăn bên đường, gọi hai phần rồi ngồi tại đó.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì để nói nếu như khách ở đó không nhận ra Tạ Tranh.
"Cô gái đó là người đẩy chị Lan Vy đúng không?"
Một người vừa nói vừa nghi hoặc nhìn vào điện thoại đối chiếu với bức ảnh trên báo.
"Đúng rồi, chính là cô ta."
Lúc đó trong quán có khoảng tám, chín người không tính nhân viên trong quán, tất cả bọn họ vớ được thứ gì thì liền vứt vào người của Tạ Tranh.
"Con khốn, sao mày dám làm vậy với chị Lan Vy hả?"
"Thứ đàn bà độc ác, hồ ly tinh."
"Tao phải trả thù cho chị Lan Vy, tao phải trừng trị thứ đàn bà như mày."
Bọn họ vừa mắng vừa chửi, lại còn quay video.
Trong phút chốc, Tạ Tranh không biết làm gì cả, tâm trí cô hoảng loạn lắm.
Đối mặt với bao nhiêu người cùng vô số lời mắng chửi cô lại đứng yên như tượng.
Tuyến phòng vệ cuối cùng bị đánh vỡ, nước mắt cô bất giác lăn dài trên đôi gò má.
Vết thương bên ngoài không thể đau bằng vết thương trong lòng.
Đũa, muỗng, thậm chí là ly hay bát đền ném hết về phía của Tạ Tranh, nếu