"Sao chị không báo cảnh sát? "
Tạ Tranh hỏi.
"Chị báo rồi nhưng đâu vẫn vào đấy."
Nhìn thấy có người đi xuống bọn chúng bắt đầu la hét, chửi mắng, mặc dù chỉ có thể phát ra những tiếng ư ử.
Hết thảy cả năm người đều bị nhốt ở đây.
Tạ Yên Yên chỉ tay vào bọn chúng, ánh mắt hừng hực lửa giận.
Cô đã phải tốn kha khá cho những thiệt hại mà bọn chúng gây ra, tất cả những thứ này cô phải đòi lại cả vốn lẫn lời.
Mặc Kinh Vũ tìm chỗ ngồi xuống, thấy có bia tiện tay khui một chay ra uống thử.
Tạ Tranh và Tạ Yên Yên chọn một người nói nhiều nhất trong đám năm người tháo bỏ bịt miệng sau đó tra hỏi.
"Nói, rốt cuộc là ai sai các người tới?"
Gã ta không nói, đánh mặt sang hướng khác.
Tạ Tranh thấy gã này không muốn hợp tác liền tìm đồ cạy miệng của hắn.
Cô ngó một vòng, phát hiện có một ít ớt trong kho liền đi tới cầm lên nhưng cô không dám cắn ngang liền đưa cho hắn.
"Anh cắn ngang nó được không? Tôi không giỏi ăn cay."
Mặc Kinh Vũ không nói gì, ngoan ngoãn hả miệng ra.
Tạ Tranh đưa ớt vào nửa trái hắn cắn một cái rồi nhả xuống chân.
Cô hơi ngạc nhiên với hành động của hắn.
Chẳng biết từ khi nào hắn lại nghe lời cô như thế.
Thích thật!
Tạ Tranh cầm nửa trái ớt, đưa ra trước mặt của gã ta, ngữ điệu lạnh lùng nhưng lại có chút ý cợt nhả.
"Tôi đếm tới năm, anh không nói tôi bôi cái này lên mắt anh."
Lượt đếm đầu tiên kết thúc gã kia tưởng cô nói đùa nên vẫn cứng miệng.
Đến khi bị Tạ Yên Yên đè ra cho Tạ Tranh bôi ớt thì gã ta mới xanh mặt vội vã thú tội.
"Đừng bôi, đừng bôi tôi nói mà.
Là một người thanh niên bảo chúng tôi làm như vậy.
Hắn ta cho chúng tôi tiền sau đó bảo chúng tôi đến đây uống rượu quậy phá vậy là được."
"Là ai?"
"Là cậu Nguyên Khải."
Tạ Tranh nghe tên quen quen phút chốc không nhớ được là người nào.
Phải mất vài giây cô mới nhận ra Nguyên Khải là ai.
Anh ta chẳng phải là tình cũ của cô đấy à? Cái mối tình đáng hận đó cô đã quên rồi hôm nay lại bị đào lên thành thử Tạ Tranh rất ghét.
Mặc Kinh Vũ nghe tên Nguyên Khải lập tức ánh mắt tối sầm.
Không nói không rằng đưa bia lên miệng uống một ngụm lớn.
Tạ Yên Yên cố gắng tìm xem có thể moi được chút tiền nào bù lỗ hay không nhưng mà trên người bọn họ ngoại trừ mùa bia và mùi mồ hôi thì chẳng có thứ gì nữa.
Chẳng biết nghĩ thế nào, Tạ Yên Yên quyết định nhận bọn họ vào quán làm nhân viên trả nợ.
Dù sao thì người của cô cũng bị chúng dọa cho chạy hết thì bắt chúng bù vào.
Tạ Yên Yên viết một bản hợp đồng để bọn họ ký vào, sau này mới có thể kiểm soát được chúng.
Thấy mọi chuyện dần yên ắng Tạ Tranh và Mặc Kinh Vũ mới rời đi, trên xe cô vừa lướt điện thoại vừa ngân nga hát lẩm nhẩm một bài hát đang nổi.
Tâm trạng