“Con bé này là ai thế?” Trịnh Nhật Quân nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường đang được Lục Ngạn Lâm kiểm tra sức khỏe sơ qua.“Anh còn biết khám bệnh à?” Trịnh An An không để ý đến câu hỏi của Trịnh Nhật Quân, cô khẽ hỏi Lục Ngạn Lâm.“Ba anh có dạy cho anh về một số căn bệnh thông thường.” Lục Ngạn Lâm vén lại chăn cho Trang Khả Nhi, anh xoay người xoa đầu Trịnh An An.
“Cô gái đó chỉ bị ngất đi vì cảm lạnh và kiệt sức thôi.”“Ra ngoài đi, em có chuyện muốn nói.” Trịnh An An đẩy Lục Ngạn Lâm và Trịnh Nhật Quân ra khỏi phòng.Trong lòng Trịnh An An lúc này là một mớ hỗn độn.
Cô từ từ xâu chuỗi lại mọi việc, nhưng vẫn không thể đoán được bí mật đằng sau mọi chuyện là gì.“Thật ư? Con bé đó có thể là em gái của Ngạn Lâm?” Trịnh Nhật Quân sau khi nghe Trịnh An An kể lại tất cả mọi chuyện vẫn cảm thấy không tin được.
Trang Thiên Tâm – lần cuối cùng Trịnh Nhật Quân gặp người phụ nữ này là khi anh còn rất nhỏ, nhưng anh cũng đã nghe tên của bà qua các cuộc nói chuyện của bốn người lớn trong hai nhà Trịnh – Hà.
“Nếu quả thực vậy thì…”“Nhưng vấn đề quan trọng là cô gái đó cứ luôn miệng gọi chú Lục là kẻ sát nhân.
Cô ấy bảo chú Lục là kẻ hại mẹ cô ấy trở thành người thực vật.” Trịnh An An mím môi.
“Hơn nữa…”“Chuyện này có liên quan đến chú Trịnh.” Lục Ngạn Lâm đặt hai bát mì trước mặt Trịnh An An và Trịnh Nhật Quân.
“Cũng muôn rồi, chỉ còn mì trứng cà chua thôi.”“Ngon quá!” Trịnh An An hôm nay học ra muộn, cô đã cảm thấy đói lắm rồi, thêm chuyện của Trang Khả Nhi nên đến giờ cô cũng chưa về nhà ăn tối nữa.“Uống thêm cốc sữa này.” Lục Ngạn Lâm ngồi bên cạnh Trịnh An An, vẻ mặt yêu chiều nhìn cô.
“Ăn từ từ kẻo nghẹn.”“Ngạn Lâm, cậu…” Trịnh Nhật Quân lúc này mới chợt nhận thấy bầu không khí kỳ lạ giữa Lục Ngạn Lâm và Trịnh An An.“Anh, bọn em đã hẹn hò rồi!” Trịnh An An mỉm cười thừa nhận.“Cậu được lắm!” Trịnh Nhật Quân há hốc mồm nhìn vẻ mặt đắc thắng của Lục Ngạn Lâm.
Chết thật, anh ủng hộ Lục Ngạn Lâm theo đuổi em gái mình, nhưng sau khi nghe tin em gái mình hẹn hò với thằng bạn thân “nối khố” của mình, anh lại cảm thấy như chú heo béo mình tốn công nuôi bao nhiêu năm lại bị người ta lừa dắt đi thịt thế kia.Qúa lỗ, quá lỗ rồi!“Tôi đã tạ lỗi cho cậu rồi còn gì?” Lục Ngạn Lâm nhướn mày.
“Anh vợ à, anh đừng có lật lọng như thế chứ…”“Tạ lỗi?” Trịnh An An một mặt ngơ nhác, hết nhìn Lục Ngạn Lâm cười gian trá đến Trịnh Nhật Quân đang lườm nguýt.“Đây, của em!” Trịnh Nhật Quân với tay lấy ra một bản hợp đồng đưa trước mặt Trịnh An An.HỢP ĐỒNG CHUYỂN NHƯỢNG CỔ PHẦNSáu chữ trên tiêu đề đập vào mắt Trịnh An An khiến cô hốt hoảng trong giây lát.
Hợp đồng này nghĩa là sao chứ?Trông thấy gương mặt mờ mịt của Trịnh An An, Lục Ngạn Lâm khẽ bật cười.
Anh quên chưa nói với cô, anh mới là giám đốc điều hành của công ty phần mềm SunForest – công ty đã trở thành công ty con của tập đoàn Trịnh Hà, đưa Trịnh Hà tiến thân vào lĩnh vực phần mềm.“Em ký tên vào hợp đồng này sẽ chính thức trở thành bà chủ của Sunforest.” Trịnh Nhật Quân tỏ vẻ ai oán.
“SunForest là công ty của anh và Ngạn Lâm đồng sáng lập lúc bọn anh học năm hai Đại học, ngoài ra còn có sự trợ giúp của Đường Nhật Minh lúc đó còn đang học lớp 11 nữa cơ.
Đúng rồi, là ứng dụng DreamCast do bọn anh phát triển nên đấy.
Ban đầu thì trong tay Ngạn Lâm có 30% cổ phần, anh và Nhật Minh đều có 25%, còn số còn lại do các nhân viên cốt cán trong công ty nắm giữ.
Nhưng mà từ lúc bọn anh về nước, 26% cổ phần trong tay cậu ta đã chuyển sang cho anh, hợp thức hóa việc SunForest trở thành công ty con của Trịnh Hà.”“Nhưng làm gì có miếng bánh từ trên trời rơi xuống đấy, cậu ta lừa anh đẩy 26% đó về lại cho em.
Em trở thành cổ đông lớn nhất của công ty.
Làm gì có cái lý đó? Hừ! Cậu ta không sợ anh sẽ xúi em trao lại 26% đó cho anh rồi đá cậu ta ra khỏi công ty à?”“Anh xúi được em chắc?” Trịnh An An mặc dù không có dự định học về tài chính – kinh tế nhưng là tiểu thư Trịnh Hà bao nhiêu năm, nghe ông Trịnh và ông Hà bàn bạc bao nhiêu vụ làm ăn lớn nhỏ, sao cô có thể không hiểu được đây.Nhưng cô chỉ không ngờ, Lục Ngạn Lâm chuyển toàn bộ cổ phần trong tay sang cho cô như thế.
Công ty của anh, nhưng anh chỉ còn lại 4%, quả thực ai cũng có thể đá anh ra khỏi công ty, đặc biệt là cô, Trịnh Nhật Quân hay Đường Nhật Minh, tất cả đều là người một nhà.Nhưng anh làm sao có thể tin tưởng cô mà giao hết tâm huyết của mình cho cô như vậy?Trong lòng Trịnh An An lúc này là một đống hỗn độn không thể nói thành lời.
Bàn tay đang cầm bút của cô khẽ run.
Cô không dám, thật sự không hề có đủ dũng cảm để ký kết hợp đồng này.Nếu cô mà ký hết, liệu có phải…Nếu một ngày hai người họ không thể ở bên nhau được nữa, thì…“Em đừng cảm thấy áp lực hay khó chịu gì cả.” Lục Ngạn Lâm dường như nhìn ra sự lo lắng của Trịnh An An.
Anh khẽ xoa đầu cô.
“Anh đang có một dự định mới rồi.
SunForest như quà nạp tài của anh thôi đấy.”“Quà… Quà nạp tài?” Trịnh An An và Trịnh Nhật Quân đều nhướn mày.“Đúng là để em gái tôi chấp nhận tha thứ cho cậu, quả thật tốn không ít tiền đấy.” Trịnh Nhật Quân hừ mũi.
Lại còn quà nạp tài nữa chứ, cậu ta định cướp luôn em gái của anh đi ngay dưới mũi anh hay gì.“Cũng đành thôi.” Lục Ngạn Lâm mỉm cười đáp lại Trịnh Nhật Quân, ánh mắt thâm tình nhìn Trịnh An An vẫn còn ngây ngốc.
“Bạn gái của anh à, từ bây giờ em chính thức trở thành nữ đại gia rồi đấy.
Anh bây giờ chỉ là người làm công cho em thôi.”“Anh không sợ em đá anh ra khỏi công ty rồi tìm một người đàn ông nào đẹp trai hơn à?” Trịnh An An lúc này mới hồi thần, cô nhướn mày trả lời lại Lục Ngạn Lâm.“Không sợ.” Lục Ngạn Lâm bật cười.
“Bởi vì nếu có anh thì em sẽ càng kiếm được nhiều tiền hơn nữa đó, đúng vậy không?”“Anh tự tin quá cơ.” Trịnh An An bĩu môi, tay kí vào hợp đồng.Trở thành nữ đại gia, dại gì không đồng ý.Trịnh An An vừa ngừng bút, điện thoại cô cũng báo có tin nhắn mới.
Trịnh An An nhìn nụ cười bí hiểm trên môi của Lục Ngạn Lâm và Trịnh Nhật Quân, bình tĩnh nhận tin nhắn.Tài khoản ngân hàng của Trịnh An An vừa được thêm vào một số tiền, đến mức Trịnh An An không muốn đếm bao nhiêu chữ số 0 nữa rồi.
Cô đỡ trán nhìn hai người đàn ông cười ngả ngớn trước mặt, không biết nên khóc hay nên cười nữa đây.Cảm giác từ một đại tiểu thư thăng cấp lên một phú bà trong một đêm là như vậy sao?“A!!!” Một tiếng hét phá tan bầu không khí giữa ba người.“Tôi… Tôi đang ở đâu đây?” Trang Khả Nhi lúc này đã tỉnh giấc.
Cô dù sao cũng chỉ là cô gái nhỏ mười lăm tuổi, sau khi tỉnh dậy thấy mình ở một nơi xa lạ, trên người là một bộ quần áo mơi thì cũng trở nên hốt hoảng.
Cô nhìn ba người đang đứng trước mặt mình, đặc biệt là người đàn ông nét mặt âm trầm đứng giữa, bỗng chốc cảm thấy sợ hãi.“Biệt thự nhà họ Lục.” Lục Ngạn Lâm nhàn nhạt đáp.“Sao tôi vào được đây? Có phải… Lục Kiến Thành đã trở về rồi không? Ông ta… Ông ta đang ở đâu? Tôi phải đi tìm ông ta…”“Lục Kiến Thành đã đi định cư rồi.” Trịnh An An không kiên nhẫn nhắc lại.
Cô gái này thật là cố chấp.
“Đồng phục của cô tôi đã cho người giặt phơi rồi, cô đợi chút sẽ có người mang đến cho cô.”“Cô đã đủ bình tĩnh để kể lại cho chúng tôi nghe tất cả mọi chuyện được chưa?” Trịnh Nhật Quân thở hắt ra.
Anh thật không có đủ kiên nhẫn với lũ con gái phiền phức thích la hét này.“Ừm… Được…” Trang Khả Nhi vốn định tỏ thái độ để có thể tiếp tục