Không khí Giáng sinh đã tràn ngập khắp các nẻo đường trên địa bàn thành phố Thiên.
Từng cơn mưa tuyết khiến nhiệt độ trong thành phố giảm xuống thấp hơn, tuy vậy vẫn không thể làm giảm đi sự hân hoan của người dân nơi đây.
Những chiếc đèn đủ màu sắc được treo lên sáng lấp lánh cả một thành phố.
Tại quảng trường Thiên Châu, một cây thông lớn được trang trí xinh đẹp đã được dựng lên.Mỗi năm cứ vào ngày Giáng sinh, thành phố Thiên lại có một trận tuyết lớn.
Nhiệt độ thấp nhất trong năm của thành phố luôn rơi vào những ngày này.
Chính vì thế, mỗi năm đến Giáng sinh, học sinh trên toàn thành phố đều được nghỉ học một tuần, hay còn gọi là kỳ nghỉ đông.Kỳ nghỉ đông năm nay của học sinh Trường trung học số 4 khối lớp 10 và kéo dài 1 tuần, riêng học sinh khối 12 đến sát ngày 23/12 mới được nghỉ, trước đó là kỳ kiểm tra cuối tháng 12.“An An ơi An An, bài tập Đại số này làm sao nhỉ?” Hà Hiểu Như quấn mình trong một chiếc áo bông to sụ màu hồng phấn, cổ mang khăn choàng len màu trắng ngà, trông như một chú gấu con.
Cô ôm lấy cánh tay của Trịnh An An mà lắc, ra chiều rất tội nghiệp.“Từ từ, bài này thì đầu tiên phải đạo hàm đi chứ!” Trịnh An An đưa mắt khỏi cuốn bài tập tiếng anh, khẽ lườm cô bạn.
Mỗi lần tới mùa đông là cô lại thấy Hà Hiểu Như trông thật ngứa mắt.
Rõ là một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu nhưng lại trông như một chú gấu mập mạp, to lớn.
Hà Hiểu Như cực kì sợ lạnh, thế nên với một người theo chủ nghĩa “thời trang” như Trịnh An An lại vô cùng chối mắt với tạo hình “miễn ấm là được” của Hà Hiểu Như.“Này An An, Hiểu Như, kỳ nghỉ đông này các cậu đã có dự định đi đâu chưa?” Trình Dao chồm người lên kéo tay hai cô nàng.
“Chắc là tớ phải ở nhà mất thôi, bài tập thầy cô giao về nhà nhiều quá đi mất! An An ơi An An, sao lại có thể học bá được như cậu vậy An An ơi!”“Người ta đâu chỉ là học bá, người ta còn là bạn gái học thần kia kìa!” Hà Hiểu Như cười khúc khích.
“Rõ là gió tầng nào thì gặp mây tầng ấy, chúng ta không phải học bá thì làm sao “cua” được học thần như thầy Lục đây!”“Hừ, tớ không nói chuyện với cậu nữa đâu!” Trịnh An An lừ mắt nhìn cô bạn.
“Bài tập nghỉ đông cậu tự làm đi nhé?”“Ôi không An An à, giúp tớ với!” Hà Hiểu Như giả bộ mèo khóc chuột mà kêu gào.
“Tớ cũng muốn đi trượt tuyết!”“Trượt tuyết sao?” Trình Dao bắt đúng trọng tâm câu nói của Hà Hiểu Như.
“Các cậu thích thật nhỉ?”Ừ, thích thật!Là hai thiên kim tiểu thư Trịnh Hà, thích thật nhỉ?Trong thời gian qua cho dù Trịnh An An có cố tình lờ đi như thế nào đi chăng nữa thì vẫn có thể nhận ra được mọi người xung quanh đều đối xử với cô và Hà Hiểu Như bằng một ánh mắt khác.
Thiên kim tiểu thư của tập đoàn nắm giữ huyết mạch kinh tế thành phố Thiên, vốn không cùng một thế giới với bọn họ.
Chính vì lẽ đó nên mối quan hệ bình đẳng, một mối quan hệ xã giao giữa các cô với tất cả mọi người đều không còn hiện hữu nữa.Trịnh An An dần có thể thấy được sự ganh tị, sự ghét bỏ, sự nịnh hót,… ở xung quanh cô.
Chúng giống như những làn sương mù bao lấy cuộc sống của Trịnh An An.Ai cũng bảo cô có một gia thế tốt, một cuộc sống tốt, một danh phận tốt, một gương mặt xinh đẹp, một trí thông minh tuyệt vời, nhưng vốn dĩ, sau tất cả thì cô cũng chỉ là một Trịnh An An mười tám tuổi như mọi người thôi.“Có một gia thế tốt như cậu, thật thích!” “Cậu sướng thật đấy, muốn gì cũng được!” “Làm tiểu thư danh viện là tiêu xài thoải mái lắm nhỉ?” Bao nhiêu câu hỏi cô nhận được, cho dù là câu trêu đùa hay câu thật lòng, thì cô cũng không muốn đáp trả.
Bởi vì cô cảm thấy không cần thiết, thật sự không cần phải mang cuộc sống của bản thân ra trưng bày cho tất cả mọi người nhìn ngắm rồi ngưỡng mộ hay ganh ghét, bởi ai cũng có một cuộc sống cho riêng mình, và cô cũng vậy, đó chỉ là cuộc sống của riêng cô mà thôi.Trịnh An An cũng là một cô gái nhỏ chưa bước ra ngoài xã hội, vẫn luôn nhận được sự bảo bọc, che chở của gia đình.
Gia đình cô bốn thành viên luôn hòa thuận và yêu thương nhau, cô còn có một người bạn trai, không phải là học thần, không phải là hắc mã trong ngành công nghệ thông tin, càng không phải là một thần tiên gì trong lời đồn thổi của mọi người, anh chỉ là một anh trai hàng xóm gắn bó với cô từ khi còn rất nhỏ, đến khi trở thành một người đàn ông trưởng thành, cũng chỉ là một người bạn trai hết mực cưng chiều cô mà thôi.
Ai cũng nhìn thấy vầng hào quang sáng chói trên người cô, nhưng thực chất cô cũng chỉ là một cô gái đơn giản như bao người khác thôi.Nhưng, quả thực, gia thế cô vẫn bày ra đấy nâng đỡ cho cuộc sống của cô, nên cho dù thế nào thì cô cũng phải sống dưới những gương mặt toan tính ẩn sau các lớp mặt nạ thân thiện mà thôi.“Trịnh An An, trả lời câu hỏi 45.” Tiếng gọi của giáo viên kéo Trịnh An An về lại hiện thực.
Cô ngước mắt lên nhìn người thầy giáo ngoài 50 tuổi, bụng phệ, hói đầu đứng trên bảng nhìn cô.“Vâng, thầy Triệu.” Trịnh An An khẽ cụp mắt, thu hồi lại hết tất cả những gì đang chạy loạn trong đầu.
Có thể đọc được suy nghĩ của một người qua ánh mắt thật khiến cô mệt mỏi.Triệu Bang – người thầy giáo đảm nhiệm chức vụ giáo viên Toán học lớp cô sau khi Hạ Sâm rời khỏi trường.
Hạ Sâm vốn là học trò cũ của Triệu Bang, là cô học trò mà ông tâm đắc nhất.
Lúc cô ta nộp đơn xin thôi việc, chính ông là người đã chạy đến an ủi, còn làm ầm lên trên cả phòng Hiệu trưởng.
Chuyện này đã trở thành lời đồn thổi trong Trường trung học số 4.
Cũng đúng thôi, ở trong một môi trường như một xã hội thu nhỏ, thì lòng người là thứ khó dò nhất.
Tin đồn Triệu Bang và Hạ Sâm chỉ như một cơn gió thoáng qua sau những giờ học căng thẳng giữa các học sinh trong trường.
Họ cũng từng ngưỡng mộ Hạ Sâm, cũng từng yêu mến người cô giáo này, nhưng rồi cũng trở thành đề tài bàn luận trong “buổi trà chiều” của học sinh mà thôi.Trịnh An An thì khác.
Cô không thích bàn luận sau lưng người khác, hơn nữa còn hiểu rất rõ nguyên nhân Hạ Sâm nghỉ việc.Đêm đó, anh đã hứa rất rõ với cô sẽ không còn một cánh hoa đào nào làm “chướng mắt” cô nữa.
Hóa ra lời hứa anh cũng không phải là hứa suông.Cô không phải là thánh mẫu, càng không phải là một cô gái có thể bao dung cho người phụ nữ đã leo lên người đàn ông của mình.
Hơn nữa từ nhỏ sống trong sự xa hoa, phù phiếm của giới thương nhân, cô cũng đã học cách sống vì lợi ích của bản thân trước tiên.Cô chắc chắn sẽ không nói với Lục Ngạn Lâm rằng: “Anh hãy mặc kệ cô ta đi.” hoặc là “Anh hãy tha lỗi cho cô ta đi.”.
Bởi người phụ nữ đó đã quyến rũ người đàn ông của cô thì không có lý do gì để cô tỏ lòng thương cảm với cô ta.Anh chỉ ép cô ta nghỉ việc là một điều tốt đối với cô ta rồi.
Nếu như là ba của cô – ông Trịnh Khiêm, có lẽ thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn nhiều.Thủ đoạn…Cô lại bất chợt nhớ đến cô gái tên Trang Khả Nhi đó.“Ba của cô, ông Trịnh Khiêm.
Chính ông ta đã đưa mẹ tôi đến bệnh viện, cũng là người trợ cấp cho tôi đi học.
Ông ta quăng mẹ tôi vào bệnh viện đó, mỗi tháng chu cấp một khoảng tiền, nhưng rồi cũng chẳng thèm để tâm đến tình hình của bà ra sao…”Dạo gần đây, cô dường như đã quên mất chuyện này.
Tất cả mọi chuyện như một chiếc hộp pandora cũ kĩ, cô không tài nào mở khóa nó được.
Dường như rất đơn giản, tất cả mọi chuyện đều đã được giải đáp, nhưng vô số câu hỏi lại cứ hiện lên khiến cô không thể nào hiểu được.Ba cô có phần gì trong chuyện này?Tại sao chú Lục lại vội vã đưa Lục Ngạn Lâm định cư?Và “kẻ giết người”, thật ra là sao cơ chứ?Lục Ngạn Lâm – người đàn ông cô yêu, dù sao thì cô cũng không muốn anh mang danh “con trai của kẻ giết người”.“Này, nghĩ gì đấy?” Hà Hiểu Như kéo tay Trịnh An An.
“Hôm nay tớ thấy câu thừ người ra kiểu gì ấy!”“Tớ bỗng nghĩ tới việc, tớ có nên đi thăm bà Trang không…” Trịnh An An cố nở một nụ cười với Hà Hiểu Như.
Những suy nghĩ bất chợt đến với cô hệt như một