“Chú...!Chú là...” Trịnh An An nhíu mày, so sánh người đàn ông trung niên trước mặt với người đàn ông trong ký ức cô của mười năm trước kia.
“Chú Lục…”Trịnh An An thật sự không khỏi sửng sốt, vì chính Lục Ngạn Lâm đã bảo với cô rằng ba của anh không thể về được.
Nhưng người đàn ông trước mặt cô đây…“Chú vừa xuống máy bay, không kịp báo cho Tiểu Lâm và Khiêm biết.” Lục Kiến Thành tao nhã nhìn Trịnh An An rồi xoay người mỉm cười với Hà Hiểu Như.
“Như Như của chúng ta xinh đẹp thật.
Lúc chú ra nước ngoài thì khi đó cháu chỉ mới có bảy tuổi.
Thời gian trôi nhanh thật đấy, không ngờ ngày về nước thì hai ông bạn của chú đã trở thành thông gia rồi.”“Vâng.” Hà Hiểu Như mím môi, khẽ gật đầu.
“Cảm ơn chú ạ.”“Chú có thể nói chuyện riêng với cháu được không, An An?” Lục Kiến Thành lại bất ngờ đưa ra lời mời đến Trịnh An An.
Mặc dù là câu hỏi, nhưng không đợi cô trả lời thì ông đã xoay người rời đi, ngầm muốn cô đi theo.“Đợi một chút, tớ sẽ quay lại ngay.” Đến lúc này, một dự cảm bất an bất ngờ xuất hiện trong lòng Trịnh An An.
Mười năm, khi đó cô chỉ mới tám tuổi, còn bây giờ cô đã mười tám tuổi, đã thay đổi rất nhiều rồi.
Nhưng vì sao người đàn ông này lại nhận ra cô? Theo như những gì Trịnh Nhật Quân và Lục Ngạn Lâm nói thì suốt mười năm qua ông ấy chưa bao giờ thì thấy ảnh của cô, Hà Hiểu Như thì có thể hiểu được, vì chỉ có cô ấy mới mặc váy cưới.
Nhưng trong hội trường lớn đó có biết bao cô gái mặc lễ phục, hơn nữa lúc ở xung quanh Hà Hiểu Như có Đường San San và Trình Dao, thì làm thế nào ông ấy có thể nhìn đích xác là cô?Rời xa hội trường lớn ồn ào, hành lang bỗng trở nên im ắng hẳn đi.
Tiếng giày cao gót của Trịnh An An vang lên trên nền đá cẩm thạch.
Lục Kiến Thành đi trước mặt cô, bóng dáng trầm ổn điềm tĩnh.“An An, cháu biết chú gọi cháu ra đây có chuyện gì không?” Lục Kiến Thành đi đến cuối hành lang rồi rẽ trái, bước ra ban công lớn liền dừng lại.
Trịnh An An đứng trước mắt ông một khoảng ba bước chân.
Tay cô nắm lấy thành lan can, khẽ rùng mình một chút.
Chỉ vừa ra Tết một chút, gió đêm phương Bắc vẫn rất lạnh.
Mái tóc dài của Trịnh An An bay lộn xộn trong gió, quấn vào bờ vai cô.“Dạ không ạ.” Trịnh An An đưa tay vuốt lại mái tóc dài, vén kỹ càng qua một bên vai, thuần thục lấy một lọn tóc buộc kỹ lại.“Ừ., chú nghe nói cháu và Tiểu Lâm đã ở bên nhau, hơn nữa nó cũng đã tuyên bố cháu là hôn phu của nó." Lục Kiến Thành vẫn giữ vững tư thế, hai tay bình thản đút vào túi quần, đôi mắt của ông híp lại nhìn thẳng vào Trịnh An An.
Cô bỗng có cảm giác như Lục Kiến Thành nhìn xuyên qua cô để nhìn một ai đó khác vậy.
"Chú cũng vừa mới biết gần đây thôi.
Thằng bé đó à, nó không hay kể chuyện của nó với chú.""Vâng, cháu rất yêu Ngạn Lâm." Trịnh An An cảm thấy khó hiểu.
Lục Kiến Thành có ý gì đây?"Với cương vị là một người cha, chú rất yên tâm khi nghe câu nói này của cháu.
Thằng bé từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm của mẹ, chú lại bận việc.
Năm mười hai tuổi, nó theo chú ra nước ngoài.
Khi đó chú làm việc cho gia đình ông Vương, hầu hết thời gian chú đều ở bên nhà đó.
Lúc đầu chú muốn thuê giúp việc cho nó, nhưng nó không đồng ý.
Thế rồi một đứa con trai mười hai tuổi bắt đầu học nấu ăn, học cách làm tất cả mọi thứ.
Chú chưa bao giờ phải lo lắng về nó, nó quả thật là niềm tự hào của chú...!Từ nhỏ hai đứa đã chơi rất thân với nhau, có thể gọi là giống như hai anh em vậy..." Lục Kiến Thành chậm chạp bỏ dở câu nói.
Ông không nhìn Trịnh An An nữa, đôi mắt ông hướng về bầu trời đêm đen ở phía xa kia."Chú đã tưởng lâu dần, nó sẽ quên cháu đi." Trịnh An An im lặng nghe Lục Kiến Thành nói tiếp.
"Lúc năm nó mười bảy tuổi, bệnh nhân của chú - ông Vương bệnh trở nặng.
Ông ấy có hai cô cháu gái, là Carothine và Jessica, khi đó ông ấy đã hỏi chú, bảo chú nhận một trong hai đứa cháu của ông làm con dâu của mình.
Chú đã đồng ý.
Hơn nữa lúc đó, chú cũng cảm thấy nó yêu đương với cô bé Jessica cũng rất tốt.
Là cô bé mặc váy đỏ đó đấy, xinh đẹp không?""Chú nói cháu để làm gì?" Trịnh An An nhíu mày, dường như cô đã hiểu ra vấn đề rồi."Chú muốn hai đứa chia tay đi." Lục Kiến Thành bấy giờ lại nhìn thẳng vào Trịnh An An.
"Cháu là một đứa trẻ thông minh, được Khiêm và Tiểu Tuệ dạy dỗ rất tốt.
Nếu không phải, thì chú thực sự rất thích cháu.
Nhưng bây giờ, với cương vị là ba của Lục Ngạn Lâm, chú yêu cầu cháu rời khỏi nó đi.
Ông Vương là người có ơn với ba con chú, nếu không có ông ấy ra tay giúp đỡ, thì món nợ mà mẹ nó để lại cho cha con chú sẽ không bao giờ trả được, cũng có khi bạn trai của cháu sẽ không được như bây giờ đâu.
Cháu là thiên kim của Trịnh Hà, đánh tầm mắt ra xa thì không bao giờ thiếu những chàng trai có điều kiện tốt hơn nó.
Vậy thì tại sao cháu lại muốn ích kỷ giữ lấy tình yêu của nó, mặc kệ hai cha con chú? Năm chúng nó mười tám tuổi, chú đã hứa với Jessica đến khi nó tốt nghiệp sẽ tổ chức hôn lễ cho hai đứa nó.
Ba của con bé đã giúp chú rất nhiều, sự nghiệp mười năm qua của chú đều nhờ ông ấy đứng đằng sau, tháng năm này con bé tốt nghiệp, nếu chúng nó không kết hôn...!thì sự nghiệp của chú cũng sẽ tiêu tùng.
Cháu không muốn nhìn thấy nó phải buộc chọn lựa giữa người ba này và cháu chứ? Hai mươi hai năm chú vất vả nuôi nó lớn, chú vừa làm cha, vừa làm mẹ, bôn ba nơi đất khách quê người từng ngày từng ngày nuôi lớn nó, dẫu cho nó bị thiệt thòi nhưng nó phải biết chữ hiếu đặt lên hàng đầu chứ.
Nên là...!Chú sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện giữa hai đứa đâu, cháu nên sớm rời khỏi nó đi, cho nó thất vọng mà quay về kết hôn với Jesssica.
Cháu thông minh mà, cháu đủ hiểu những gì chú nói mà, An An.
Chú thực lòng rất thích cháu, nhưng chú không thể để sự nghiệp bao năm qua của chú tan thành mây khói được.
Cháu cũng không muốn vì cháu mà Ngạn Lâm mang tội danh bất hiếu, đúng chứ?"Trịnh An An mím môi, đôi mắt nâu lộ ra tia thảng thốt.
Cô không ngờ...!Chuyện này lại xảy ra như vậy..."Nhưng...!Lục Ngạn Lâm không yêu Jessica.
Chú có chắc là anh ấy sẽ hạnh phúc chứ? Đánh đổi cuộc đời của con trai mình để giữ lấy sản nghiệp của chú, đó không phải là chú Lục trong ký ức cháu hay trong lời nhắc của ba mẹ cháu." Trịnh An An cố giữ cho mình bình tĩnh nhất có thể.
"Chú có cảm thấy mình ích kỷ không khi đối xử như vậy với con trai mình? Lục Ngạn Lâm, anh ấy cũng là một con người, anh ấy không phải là búp bê để chú sắp đặt, anh ấy cũng có tình cảm cho riêng anh ấy mà.""Haha tình cảm, tình cảm có mài ra tiền được không?" Lục Kiến Thành như vừa nghe được một câu chuyện cười.
Ông cười phá lên.
Nụ cười ấy bỗng khiến cho Trịnh An An lạnh cả sống lưng.
"Thật là ngây thơ mà cô bé.
Cháu gái à, cháu là thiên kim nhà họ Trịnh, bối cảnh của cả Trịnh Hà hay ông bà cháu đều sừng sững ra đó.
Bây giờ hai đứa yêu nhau thì thế này, nhưng đến khi chú không còn gì cả, nó chỉ là con trai của một kẻ nghèo hèn, thì lúc đó nó còn xứng với cháu không? Đến lúc đó, một đứa cao ngạo như nó có thể ngẩng đầu