“Tôi đã đọc qua dự án của cậu, cũng không tồi.
Nhưng mà tôi muốn nhìn thấy tính khách quan rõ ràng hơn.
Tôi biết đây là một dự án tốt, nhằm giúp đất nước chúng ta tìm ra nhân tài và bồi dưỡng trọng điểm, nhưng tôi muốn hỏi rằng, liệu cậu có thể đảm đương tốt dự án này không? Mặc dù tôi đã thấy thành tích đáng nể của cậu rồi đấy, nhưng cậu vẫn còn quá trẻ để đảm đương dự án này.” Ông Trịnh Văn nhìn chàng thanh niên trước mặt mình, đãu có vẻ cung kính nhưng ông vẫn nhìn ra sự tự tin, kiêu ngạo của anh.
“Nhưng tôi chấp nhận đứng đằng sau cậu, hỗ trợ cho cậu hết mức tối đa.
Nhưng tôi có hai điều kiện.”“Vâng, điều kiện gì ạ?” Lục Ngạn Lâm nhìn thẳng vào ông lão tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn còn minh mẫn, với một phong thái ung dung uyên bác.
Mái tóc đã bạc trắng của ông cộng với chiếc kính lão trên gương mặt nghiêm nghị, tất cả đều toát lên một vẻ thân sĩ nho giáo – một con người thuộc dòng dõi thư hương điển hình, bỗng chốc khiến Lục Ngạn Lâm mang một tâm thái kính nể hơn bội phần.“Chuyện thứ nhất, là chuyện công.
Tôi hứa rằng sẽ giúp đỡ cậu, nhưng tôi chỉ làm tham vấn cho cậu mà thôi.
Tôi già rồi, đã từ sự nghiệp chính trị từ lâu, bây giờ vì nhìn trúng dự án của cậu nên mới quay lại hỗ trợ, một phần cũng muốn giúp cho nền giáo dục của nước nhà được tiến bộ hơn.” Trịnh Văn nghiêm nghị nhìn Lục Ngạn Lâm, lấy một tờ giấy và một chiếc bút ra viết một dòng chữ gì đó rồi gấp làm tư lại, đưa cho anh.
“Nhưng tôi sẽ không nhúng tay vào việc quản lý hay xin vốn đầu tư của chính phủ giúp anh đâu.
Việc cần làm lúc này của anh là đến địa chỉ này tôi đưa, tìm gặp một người học trò cũ của tôi là Trang Minh Khôi.
Cậu không được nhắc đến chuyện tôi sẽ giúp đỡ cậu trong dự án này, mà cậu phải tự dùng chính năng lực của mình để thuyết phục cậu ấy.
Nhớ rõ chưa?”“Vâng, cháu nhớ rồi ạ.” Lục Ngạn Lâm thoáng ngẩn người.
Trang Minh Khôi – Bộ trưởng Bộ giáo dục lâm thời, là ứng cử viên sáng giá nhất cho chiếc ghế Thủ tướng nhiệm kỳ tới.
Anh không ngờ, ông Trịnh lại có thể mở đường cho mình đến như vậy.
Dự án này anh đã ấp ủ và lên kế hoạch từ lâu, nhưng thật ra anh cũng đã nghĩ đến tầm vài năm nữa mới bắt đầu.
Bởi đúng anh còn quá trẻ, vẫn chưa đủ khả năng hoạt động dự án này.
Nhưng quả thật, anh sợ ba anh sẽ làm chuyện gì đó bất lợi, gây ảnh hưởng đến anh và quan trọng nhất là Trịnh An An, nên anh mới phải dùng cách này, dùng một dự án thu hút vốn đầu tư chính phủ để bảo vệ chính bản thân mình cũng như những người xung quanh anh.
Ba của anh dù có đến đâu thì sự nghiệp của ông cũng ở nước ngoài, ông không thể lật đổ được.
Hơn hết, anh muốn có thể có một sự nghiệp tâm huyết của riêng mình, đủ vững chãi để có thể bảo vệ được người con gái mà anh yêu.“Còn điều kiện thứ hai, là việc tư.” Trịnh Văn mặc trang phục truyền thống, tà áo lụa màu đen phẳng phiu phất lên một chút theo cái phất tay của ông.
Chiếc gậy batong gõ trên sàn nhà theo một tiết tấu chậm rãi.
Lục Ngạn Lâm dường như nhìn thấy sự biến đổi trên gương mặt ông.
Nét nghiêm nghị lúc nãy là nét nghiêm nghị trong công việc của một người đàn ông dùng cả đời người cống hiến cho nền giáo dục nước nhà.
Còn vẻ nghiêm nghị lúc này, là của một người ông hết lòng thương yêu cháu khi nhìn “kẻ muốn bắt cháu gái” mình đi.
“Tôi mong cậu, sẽ hết lòng yêu thương cháu gái tôi, nếu cậu không làm được, thì cũng đừng làm khổ nó.
Lão già này tuy già rồi nhưng cũng không hề vô dụng, tôi vẫn có thể đánh cậu để mang cháu gái tôi về được đấy.”“Cháu sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.
Cháu xin hứa, sẽ dùng cả cuộc đời này để bảo vệ An An, mang lại hạnh phúc cho cô ấy, và sẽ không bao giờ phản bội hay làm khổ cô ấy để ông phải tức giận đâu ạ.” Lục Ngạn Lâm cười khẽ, nhìn ông lão trước mắt mình.
Anh không có ông nội hay ông ngoại, đây là lần đầu tiên được đứng trước một vị tiền bối như thế này.“Tốt, vậy bây giờ nhanh đi đi.
Đến sân tập là đúng năm giờ chiều." Ông lão ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường.
"Tôi sẽ cho người đánh tiếng để đưa cậu vào bên trong, nhưng hãy nhớ, không được dùng danh nghĩa của tôi để thuyết phục cậu ấy.
Tôi tin cậu sẽ làm được.”“Vâng ạ, cháu cảm ơn ông.
Chào ông con đi.” Lục Ngạn Lâm cúi gập người rồi xoay người bước ra khỏi thư phòng.“Hai người nói chuyện gì lâu vậy? Ba, ba cũng không nên lao lực quá.” Trịnh Khiêm ở trên tầng với bà Trịnh, sau khi thấy Lục Ngạn Lâm rời đi mới xuống nhà tìm ba mình.“Tiểu tử thối, mày còn không bằng một góc của thằng nhóc đó.” Trịnh Văn nhìn thằng con trai không chút tiền đồ của mình, có chút khinh thường.
Cây batong giơ lên cao gõ lên người Trịnh Khiêm.
“Còn trẻ đã có chí hướng rồi, không như mày lúc bằng tuổi nó còn lông bông.
Cũng may mày yêu được Tiểu Tuệ, có phước cho mày đấy.”“Ba!” Trịnh Khiêm bắt được gây của ông, khẽ cười.
Ông dù sao cũng đã gần năm mươi, ba mình hơn bảy mươi, nhưng ông vẫn bị đánh như lúc nhỏ.
“Con làm gì tệ như ba nói chứ!”“Tệ hơn thì có!” Ông Trịnh hừ mũi.
Dẫu sao làm chính trị nhiều năm, ông cũng có phần không thích với việc làm kinh doanh của con trai mình.
Nhưng cháu nội ông Trịnh Nhật Quân cũng đi theo con đường ba nó, ông cũng hết cách.
“Dù sao ta cũng khá thích thằng nhóc đó, am hiểu sâu rộng, kiến thức không tệ, thích hợp nói chuyện với ta hơn mày.
Nó đáng tin hơn mày đấy, mặc dù cháu gái cưng của ta ta cũng không nỡ, nhưng nó tìm được thằng nhóc này thì quả thật tốt rồi.”Trịnh Khiêm bật cười, ông cũng không ngờ Lục Ngạn Lâm lại có thể làm hài lòng ba của mình đến vậy.
Dù sao làm chính trị nhiều năm, đôi hỏa nhãn kim tinh của ông cũng không phải là vật trưng bày.
Quả thật Lục Ngạn Lâm phải tài giỏi lắm mới có thể khiến ông tuyên dương như vậy, không tồi.Lục Ngạn Lâm theo định vị tìm được đến nơi mà ông nội Trịnh chỉ.
Đó là một sân tập bắn tư nhân được canh giữ cẩn mật.
Sau khi hoàn tất quá trình kiểm tra giấy tờ, anh được đưa vào bên trong."Bộ trưởng Trang, có người muốn gặp ngài." Viên sĩ quan đưa Lục Ngạn Lâm đến vị trí của ông Trang liền lễ phép rời đi."Cậu là..." Trang Minh Khôi nhíu mày nhìn cậu thanh niên trước mặt, đáy mắt xẹt qua một tia khó hiểu."Chào ngài, tôi là Lục Ngạn Lâm." Lục Ngạn Lâm một thân âu phục phẳng phiu, lễ phép cúi chào ngài Trang.
"Tôi hôm nay có chuyện muốn bàn với