Các lớp học đã vào tiết, sân trường rộng rãi không một bóng người. Trường Trung học số 4 được thiết kế theo hình chữ U. Bên trái là tòa nhà A có 6 tầng lầu là dãy phòng học của học sinh, bên tay phải là tòa nhà B có 4 tầng lầu là dãy phòng làm việc của giáo viên. Tòa nhà ở giữa là tòa nhà H có 4 tầng lầu. Tầng 1 và 2 được thiết kế thông tầng, là hội trường lớn của Trường trung học số 4, tầng 3 là canteen trường và tầng 4 là thư viện trường. Tuy nhiên, để đi từ dãy phòng học của học sinh đến dãy văn phòng của giáo viên đều phải băng qua khoảng sân trường rộng.Ánh nắng cuối hè vẫn còn chói chang. Trịnh An An lấy tập giấy cầm trên tay đưa lên đầu che nắng, từ từ từng bước đi đến văn phòng bộ môn Hóa học.Văn phòng bộ môn Hóa học nằm ở cuối hành lang tầng 1, nơi có thể nhìn thẳng ra sân thể dục ở phía sau tòa nhà H. Bên cạnh văn phòng là một phòng thực nghiệm lớn giành cho giáo viên trong khoa Hóa. Trịnh An An nhẹ nhàng gõ cửa văn phòng.Cô nhìn một lượt khắp phòng, không có ai ở trong. Đang giữa tiết học nên có lẽ giáo viên đã lên lớp rồi. Tuy vậy, người hẹn cô đến đây – Lục Ngạn Lâm cũng không thấy đâu.“Em đến rồi à?” Trịnh An An vừa thở phào nhẹ nhõm, vốn định xoay người đi về lớp thì nghe một giọng nói nhẹ nhàng phát ra sau lưng. “Vào đi.”“Em chỉ đến đưa bản thông tin học sinh trong lớp cho thầy thôi ạ.” Trịnh An An mím môi, hai tay đưa xấp giấy ra trước mặt, đầu cúi xuống đất.“Tôi không có ở dưới đất đâu mà để em nhìn.” Lục Ngạn Lâm khẽ cười, bước chân vào phòng, tay vẫn không nhận xấp giấy cô đưa. “Em vào đây ngồi chờ tôi hoàn thành nốt các phần việc này rồi cầm về lại.”“Em về lớp học ạ.” Trịnh An An mím môi, tìm cớ rời đi. Cô không muốn ở chung một nơi với người đàn ông này một chút nào. Ánh mắt bức người của anh khi nhìn cô ngày hôm qua, thật sự khó chịu. Hơn nữa… “Thầy làm việc xong rồi…”“Hôm nay tôi không có tiết ở lớp chúng ta.” Lục Ngạn Lâm nhấc kính, chiếc kính gọng bạc sắc bén khiến hơi thở của anh thêm trầm đục. “Tối nay tôi cần em nhập hết số thông tin này vào file dữ liệu của trường, em muốn tôi phải sang lớp tìm em à?”“Thầy…” Trịnh An An bật đầu lên. Có vẻ như người đàn ông này muốn làm khó cô, đúng không?Lúc này cô mới thấy Lục Ngạn Lâm ở trước mặt. Anh đã cởi chiếc vest xanh lúc sáng đi, thay vào đó là một chiếc áo blouse trắng tinh. Có vẻ anh vừa từ phòng thực nghiệm sang đây. Áo blouse trắng khoác ở ngoài, bên trong là sơ mi trắng. Anh cũng không còn thắt cà vạt nữa, nút áo trên cùng được mở ra tùy tiện nhưng vẫn không mất đi vẻ nghiêm nghị, chín chắn của anh. Anh một tay bỏ vào trong túi áo blouse, 1 tay chống lên mặt bàn. Ánh nắng từ cửa sổ sau lưng anh chiếu vào, khiến một bên vai anh dường như tối hẳn đi. Anh đứng đó nhìn cô, ánh mắt đen dịu dàng như nước, mang theo một chút thâm tình sâu như đáy biển. Ánh mắt đó, là sao vậy?Trịnh An An không dám nghĩ gì nhiều. Cô vô thức bị hút vào trong ánh mắt anh. Lục Ngạn Lâm có một đôi mắt rất đẹp. Đôi mắt anh được di truyền từ mẹ anh, một người phụ nữ đẹp đến mức thần hồn điên đảo trong trí nhớ của Trịnh An An.“Ừ, được.” Cô bỗng dưng đồng ý với anh.“Ừm.” Lục Ngạn Lâm từ từ nhận xấp giấy từ trong tay cô. Anh kéo một chiếc ghế nhỏ ra để bên cạnh mình, tỏ ý bảo cô ngồi xuống.“Vâng ạ.” Trịnh An An kéo chiếc ghế ra xa anh một chút, khẽ ngồi xuống.“Ăn đi.” Lục Ngạn Lâm bỗng lấy từ trong hộc tủ ra một hộp giữ nhiệt, đưa đến trước mặt Trịnh An An. “Nhịn đói cả một ngày rồi, em không thấy hại cho cơ thể mình sao?”“Anh...” Trịnh An An kinh ngạc nhìn anh. Làm sao anh biết cô đã nhịn đói cả một ngày? “Sao anh biết…”Trịnh An An nhíu mày nhìn Lục Ngạn Lâm. Người ta nói không ai đánh người đang cười, nhưng quả thật, cô lúc này thật sự muốn đánh người đàn ông trước mặt này. Anh ta là Lục Ngạn Lâm, là Lục Ngạn Lâm. Khác xa so với vẻ độc đoán của người đàn ông ngày hôm qua, con người này ngày hôm nay trông có vẻ hiền hòa khó tả. Trong phút chốc, cô như nhìn thấy người anh trai mười hai tuổi nhà hàng xóm đang cười với cô. Mười năm rồi, nỗi nhớ anh trong cô đã chất đầy mười năm rồi…Trịnh An An nhìn người đàn ông đang mỉm cười trước mắt. Anh ngồi ngược sáng khiến bóng anh trở nên nhòe đi đôi chút. Tuy vậy hình bóng của người đàn ông trước mặt lại vừa khớp với hình ảnh mơ hồ, lay lắt trong tâm trí cô suốt mười năm qua.Anh Ngạn Lâm đã trở về rồi…Nhưng một phút thất thần thoáng qua, cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh trên gương mặt mình. Hừ! Nhưng bây giờ anh ta không còn là anh Ngạn Lâm của ngày xưa, cô cũng không phải là bé con An An tám tuổi chỉ cần một cây kẹo là có thể vui tươi nữa rồi.“Không cần!” Trịnh An An từ chối mùi thơm từ bát cháo gạo nếp táo đỏ trước mặt. “Thầy xong việc nhanh đi, em còn về lớp.”“Vì sao em phải bắt ép bản thân chịu đựng như vậy chứ? Cả một ngày không ăn, đêm hôm qua lại còn uống rượu. Em cảm thấy bản thân em còn khỏe mạnh lắm à?” Lục Ngạn Lâm nhíu mày, giọng anh bất chợt cao lên. “Dù em có giận tôi thì em cũng không thể để bản thân mình chịu thiệt thòi như vậy được. Ba mẹ em, anh trai em cả ngày hôm qua đều lo lắng cho em. Bây giờ em mà còn bướng bỉnh nữa thì mọi người chỉ càng lo lắng hơn thôi.”“Em làm gì cần gì thầy chất vấn?” Trịnh An An đứng bật dậy, mím môi. Đúng vậy. Anh bỏ đi mười năm không một lời từ biệt, bây giờ anh quay về, mạnh mẽ xâm nhập vào cuộc sống của cô. “Vì sao em phải nghe theo thầy? Thầy có quyền gì mà ép em, có quyền gì mà chỉ trích em?”Lục Ngạn Lâm nhìn cô gái nhỏ đang mắt to mắt nhỏ trừng với mình một hồi lâu. Ừ, đúng thật. Ngày hôm qua, là anh sai, là anh quá xúc động, sau một thời gian quá dài không gặp được cô nên đã không kiềm chế được mình. Đêm hôm qua cô khóc đến gần hai giờ sáng. Cô khóc bao lâu thì anh ở ngoài ban công giao giữa phòng anh và phòng cô bấy lâu. Anh nghe cô khóc, nghe cô gọi tên anh. Trong phút chốc, anh chỉ muốn chạy vào ôm lấy cô. Anh mới vỡ lẽ, mình đã nợ cô quá nhiều, nhiều đến mức anh dùng cả đời này đối xử tốt với cô cũng không thể trả hết được.Lục Ngạn Lâm hai mươi hai tuổi, lần đầu tiên có cảm giác có lỗi với một người con gái đến như thế. Anh muốn ôm cô vào lòng, nói hàng ngàn, hàng vạn câu xin lỗi. Nhưng anh biết, cô lúc này người không muốn nhìn thấy nhất là anh.Hôm nay, Lục Ngạn Lâm cố tình dậy rất sớm nấu một nồi cháo cho cô. Cháo gạo nếp đậu đỏ tốt cho dạ dày, hợp với một người cả ngày không ăn gì như cô. Anh quyết tâm mang đến cho cô sự