Bách Hứa Phong mở cửa phòng của Tang Truân thì thấy cô đang bê một chiếc thùng đồ gì đó nhìn có vẻ nặng nên anh muốn đến giúp nhưng thấy any tiên tới thì Tang Truân đã lắc đầu tỏ ý rằng mình có thể tự bê
Bách Hứa Phong không thể làm gì nên đành ngồi vào bàn học của Tang Truân.
Bê xong thùng đồ vật, Tang Truân bước đến đẩy ghế ra ngồi xuống bên cạnh Bách Hứa Phong, cô lục lọi gì đó trong cặp sách rồi lấy ra một quyển vở và sách để học.
Miệng thì tùy tiện hỏi
" Anh Hứa Phong này "
" Hửm?"
" Anh Trương Túc có mối quan hệ gì với Lục Nhuệ sao? ban nãy anh ấy vừa hỏi thăm em về sức khỏe của cậu ấy "
Bách Hứa Phong ngẫm nghĩ một lát, mặc dù là Trương Túc và anh là anh em thân thiết nhưng quả thật chuyện đời tư và tình cảm của Trương Túc.
Bách Hứa Phong chẳng biết quá nhiều vì tính anh cũng không thích hỏi hang nhiều quá tránh làm phiền
"Anh cũng không biết, nhưng chắc là hỏi thăm bình thường thôi "
Nói rồi, Bách Hứa Phong bắt đầu lật sách để dạy.
Tang Truân cũng không hỏi gì thêm anh nữa, hai người ngồi trên bàn.
Một người giảng một người nghe, thời gian 3 giờ trôi qua vô cùng nhanh nhưng đến giờ giải lao Tang Truân đang nghịch điện thoại còn Bách Hứa Phong đang ra bài tập cho cô thì từ ngoài cửa có tiếng người
Cốc Cốc
Nghe thấy tiếng, Bách Hứa Phong và Tang Truân cùng nhìn ra cửa.
Vào giờ này ai lại đến phòng làm phiền Tang Truân, không biết quy định của cô hay sao mà còn dám?
Tang Truân đứng lên đi đến bên cửa mở cửa ra với gương mặt vô cùng khó chịu.
Đối với cô, việc ban đêm có người gõ cửa bên ngoài là chuyện vô cùng phiền phức.
Bên ngoài cửa chính là Dương Viễn, đang bưng trên tay một khay trái cây và nước ép, nhìn trên mặt có chút phấn dường như con bé này vừa make-up.
Ngửi thấy có mùi phấn trang điểm bay vào mũi, Tang Truân liền bịch chặt mũi lại ánh mắt khó chịu nhìn Dương Viễn
" Đến đây làm gì?"
" Em đưa trái cây và nước ép cho chị và thầy Bách ạ "
Đang nói chuyện với Tang Truân, nhưng mắt của Dương Viễn luôn nhìn vào trong phòng tìm kiếm bóng hình của Bách Hứa Phong.
Thấy được anh, ánh mắt của Dương Viễn sáng lên như vừa bắt được vàng, muốn đẩy Tang Truân ra để tiến vào nhưng lại không dám
" Em vào trong được chứ?"
" Không, đem mọi thứ xuống lầu đi.
Dương Viễn em thừa biết chị không thích ăn đêm mà?"
Nghe đến đây, Dương Viễn đã không còn có thể chịu thêm được nữa đành miễn cưỡng đi xuống lầu nhưng vẩn cố ngoảnh mặt nhìn lại vào bên trong nơi mà Bách