Mọi thứ cứ trôi qua như vậy, Tang Truân thì chơi game đến đêm muộn thì bỗng thấy đói bụng.
Cô đành xuống nhà mang giày vào ra cửa hàng tiện lợi mua chút gì đó để ăn.
Bên ngoài giờ này sương xuống rất lạnh, tay chân cô đã bắt đầu run lên vì lạnh.
Vào trong cửa hàng thì cảm thấy ấm hơn vì có máy sưởi, Tang Truân đi đến lấy một phần cơm cuộn tam giác và một chai nước ngọt rồi ra thanh toán.
Bước ra ngoài ngồi ở bên băng ghế bên đường, đang ngồi ăn thì bỗng nhiên cô thấy bầu trời bỗng tối mịt.
Ngước lên thì thấy Bách Hứa Phong đang nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt, giật mình mém thì rơi miếng cơm đang ăn trên tay.
" Anh..
anh làm gì mà nhìn em thế!?"
" Xem một con cá nóc ăn cơm "
Bách Hứa Phong cười khì khì ngồi xuống bên cạnh cô, trông anh đang rất mệt mỏi và buồn ngủ nhưng vẫn cố giả vờ không sao.
Tang Truân lấy chai nước ngọt bên cạnh đưa cho anh.
" Uống đi, trông anh rất mệt mỏi! đấy"
Nhận lấy chai nước, anh ngập ngừng một lúc rồi mới mở ra uống một ngụm.
Nhưng gương mặt vẫn chưa có dấu hiệu đỡ hơn chút nào, có lẽ là vì làm việc đến đêm khuya như thế này, đưa lại cho Tang Truân chai nước anh mới lên tiếng.
" Cảm ơn em nhé "
" Không có gì, anh về ngủ đi ạ "
Nói rồi Tang Truân nhai nhanh miếng cơm rồi đứng lên đưa tay ra kéo anh đứng dậy đi về nhà.
Cô sợ rằng nếu không nhanh về anh sẽ ngủ gục bên đường mất.
" Đi, em về cùng anh "
Bách Hứa Phong không nói gì, nhưng vẫn đưa tay để cho cô đỡ dậy.
Hai người cùng nhau về nhà, về đến nhà anh chào tạm biệt Tang Truân rồi trở vào nhà.
Cô quay mặt lại đi về, mắt vẫn cố nhớ địa chỉ được ghi ở trên tấm bản.
Dạo bộ về, giờ này đã khuya nên trên đường rất ít người vô cùng yên tĩnh.
Về đến nhà, cô không ngủ ngay mà chơi game một lúc nữa mới chịu đi ngủ
- Sáng
Tang Truân hôm qua tận 2 giờ sáng mới ngủ nên bây giờ vốn mắt không tài nào mở lên được.
Lăn lộn một lúc, cô mới cô gắng ngồi dậy để vệ sinh cá nhân rồi đi học
Cô lao thẳng ra khỏi nhà, cố gắng chạy thật nhanh đến trường vì giờ cũng đã gần đánh trống vào học.
Vừa chạy được đến trường, đi thật nhanh lên lớp và mở cánh cửa ra đã thấy giáo viên môn Anh và Trương Túc đang đứng
" Em xin lỗi thầy, đến muộn ạ! "
" Không sao, thầy cũng vừa đến.
Em về chỗ đi "
Tang Truân đi về chỗ ngồi, ngồi xuống ghế cô thở phào một hơi.
Vừa cất cặp vào ngăn bàn xong thì đã nghe tiếng nói phía trên của giáo viên môn Anh phát ra
Ông