Đến sáng , Tang Truân bị đánh thức bởi tiếng gào thét của Trương Túc ở bên ngoài phòng.
" Anh trai, mau bắt nó đi! "
" Từ từ "
Tang Truân chưa hiểu gì liền chạy ra ngoài phòng để xem tại sao Trương Túc lại thét lên như vậy.
Chạy ra bên ngoài thì chỉ thấy Trương Túc đang lăn lộn trên ghế sofa với một con gián đang bị Bách Hứa Phong cầm trên tay
" Hai anh làm sao thế?"
" Xin lỗi đã đánh thức em nhé, chỉ là Túc Túc sợ gián"
Tang Truân thầm cười, cô không nghĩ rằng bình thường Trương Túc mạnh mẽ như thế vậy mà lại sợ gián.
Tang Truân cầm lấy con gián trên tay Bách Hứa Phong đem bỏ vào sọt rác ở góc nhà
" Nó bị vứt rồi, anh đừng sợ nữa "
Thấy cô bỏ nó đi rồi Trương Túc mới chịu bỏ cái gối sofa xuống rồi vào phòng thay đồ.
Tang Truân cũng quay trở lại phòng ngủ định thay đồ đi học nhưng chợt nhớ rằng đây không phải nhà mình, cô vội vàng đi ra phòng khách thì vẫn thấy Bách Hứa Phong ngồi trên ghế sofa
" Anh Hứa Phong, em không có đồ mặc đi học.
Chạy về nhà sẽ muộn mất! "
Bách Hứa Phong không hề bối rối mà bình tĩnh dắt tay cô đi vào trong phòng anh.
Bách Hứa Phong mở tủ quần áo lấy ra một chiếc áo thun và quần jean đưa cho cô
" Em mặc đỡ nhé "
Tang Truân ngại ngùng nhận lấy, nếu đi vào trường mà mặc quần áo của Bách Hứa Phong thì mọi người có nhận ra không? Nếu nhận ra thì mọi người sẽ nghĩ gì đây?
Cô đẩy anh ra khỏi phòng rồi mặc kệ tất cả mặc quần áo vào.
Tang Truân đi ra ngoài thì được Trương Túc và Bách Hứa Phong đưa cho hai quyển sách, cô mới nhớ ra hôm nay có bốn tiết của hai người này nên không cần lo lắng thiếu tập sách
Tang Truân vui vẻ nhận lấy rồi đi ra ngoài, lên xe đi học cùng Trương Túc và Bách Hứa Phong.
Ngồi trên xe, cô chỉ lo nghịch điện thoại chứ không quan tâm gì xung quanh
Đến trường, mọi người thấy cô đi cùng xe với hai thầy giáo đẹp trai nhất trường thì vô cùng bất ngờ nhưng cô vẫn thấy được những ánh mắt khó chịu, ganh ghét của vài người
Trương Túc và Bách Hứa Phong tạm biệt cô rồi vào phòng giáo viên còn Tang Truân đi lon ton về lớp.
Vào được đến lớp thì đã bị nghẹt thở bởi cái ôm chặt của Lục Nhuệ
" Ôi, Tang Tang.
Tự nhiên hôm nay tớ thấy nhớ cậu quá! "
" Gì vậy chứ, thả ra.
Nghẹt chết tớ "
Nói như vậy Lục Nhuệ mới chịu thả ra, bên cạnh đã thấy Lý Tư Thành và Lý Tư Trác cười khúc khích.
Tang Truân