Tang Truân phớt lờ lời nói của bố mình, vốn cô không hề muốn nói chuyện với Tang Lâm dù cô có nói gì thì ông cũng chỉ xem như cô đang nói sai rồi dẫn đến cãi nhau.
Tang Truân không hề muốn xích mích với bố ruột của mình
Thấy con gái phớt lờ lời nói của mình, Tang Lâm đứng bật dậy nắm lấy cổ tay của Tang Truân không cho cô đi lên phòng
" Con ở lại đây nói chuyện với ta! "
Tang Truân vùng tay ra khỏi bàn tay đang nắm lấy tay cô của bố mình, đành ngồi xuống với gương mặt khó chịu.
" Có chuyện gì thì bố nói nhanh đi "
" Con đây đường đường là một tiểu thư nhà họ Tang mà con lại uống ruợu và đi chơi đến giờ này ?"
Tang Truân vẫn không nói gì, cô vốn dĩ không cần cái danh xưng đại tiểu thư nhà họ Tang này.
Tự bản thân Tang Truân có thể làm mọi thứ được
" Này con có nghe ta nói gì không hả!?"
Nghe thấy tiếng bố Tang Truân ồn ào ngoài phòng khách, từ bên trong bếp An Diêu và Dương Viễn đi ra.
Dương Viễn thấy Tang Truân bị bố mắng như thế thì tâm trạng có vẻ vui vẻ chạy đến ngồi vào ghế sofa bên cạnh Tang Lâm
" Bố à, đừng la chị Tang Truân nữa ạ "
Tang Lâm vẫn không để tâm đến Dương Viễn đang ngồi bên cạnh nói gì vẫn cố gắng nhìn thẳng vào gương mặt của người con gái mang nét xinh đẹp của một người mà ông yêu thương nhất trên đời này
" Tang Truân! Mẹ con đã nhường sự sống lại cho con mà bây giờ con như vậy đó sao?"
Nghe thấy Tang Lâm nhắc đến mẹ mình, Tang Truân nãy giờ vẫn nhẫn nhịn mặc cho ông nói gì cũng được nhưng tuyệt đối đừng nhắc đến mẹ của Tang Truân.
Cô chắc chắn sẽ không bỏ qua, cùng lắm thì rời khỏi nhà
" Bố, bố có quyền nhắc đến mẹ con sao?"
Tang Lâm đập bàn lớn tiếng nói với Tang Truân, Dương Viễn và An Diêu cảm thấy sát khí từ hai người này hiện tại quá lớn vẫn chưa dám nói lời nào can ngăn
" Tại sao ta không thể nhắc đến mẹ con?"
" Bố không xứng đáng! "
Tang Lâm vô cùng bực tức vì không thể dạy dỗ đứa con gái độc nhất của mình, từ lúc mẹ Tang Truân mất thì cô đã bắt đầu xa cách với ông hơn
" Sao con dám nói ta như vậy!, vụ tai nạn năm đó chỉ là tai nạn mà con hận ta như vậy sao?"
Tang Truân không thể nhịn thêm được nữa, vụ tai nạn giao thông năm đó mẹ cô đã ôm cô vào lòng che chở khỏi chiếc xe đang lao đến hai người với tốc độ ánh sáng.
Từ lúc xuất viện về nhà, Tang Truân đã biết được vụ tai nạn đó chính là có mục đích.
Không ai