Bức thư được gửi sau tiết đầu buổi tối tự học, cũng vì thế mà Lâm Hải Dương đòi Vương Kinh Kinh một chai nước thể thao.
Mưa to nghiêng ngả, lan can trước cửa lớp chủ yếu xếp đầy những chiếc ô đen xám, tấm kính phản chiếu bóng hình hai ba bạn học sinh, Giang Độ ngồi im đầu óc tinh táo, bức thư đã viết xong, giống như một loại sứ mệnh gì đó đã hoàn thành, bởi vì không ôm chút hi vọng nào nên thay vào đó tiết sau có thể tập trung vào học tập.
Lâm Hải Dương với Nguỵ Thanh Việt không quen nhau, nhưng mà con trai nói chuyện với nhau bao giờ cũng thẳng thắn dễ giao tiếp hơn, cứ thế gõ vào cửa kính A1, đợi có người mở ra rồi nói: "Gọi giúp Nguỵ Thanh Việt với."
Nam sinh rất nhanh đi ra.
"Thư của cậu." Lâm Hải Dương đưa cho cậu.
Cứ như Nguỵ Thanh Việt ngầm nhận ra ai viết thư vậy.
Nguỵ Thanh Việt cầm thư trên tay, nhìn xuống, nó có bìa giống với bức thư cậu đọc trên ban công lần trước.
Cậu lắc lá thư trên tay, hỏi: "Ai viết thế?"
Lâm Hải Dương lúc này mới hiểu ra: Nguỵ Thanh Việt không phải người thường, thư nhiều quá nên đã quên bức thư lần trước từ lâu rồi.
Đúng như cậu nói, Vương Kinh Kinh đang làm chuyện vô ích, đám con gái này chỉ biết mê trai Nguỵ Thanh Việt thôi.
"Vương Kinh Kinh A2, người anh em, không biết là ai đúng không, tớ chỉ cho cậu." Lâm Hải Dương rất nhiệt tình, Nguỵ Thanh Việt thì lại thờ ơ, cái tên lạ lẫm, cậu không thích gặp gỡ người lạ, "Không cần đâu."
"Ngồi ở phía cửa sổ..." Lời đến miệng, Lâm Hải Dương đột nhiên dừng lại, Vương Kinh Kinh đang lấm la lấm lét nhìn về phía này từ cuối hành lang, cậu vui vẻ chỉ tay, "Cô ấy, cô ấy viết cho cậu đó."
Cuối hành lang có một đám nữ sinh, Nguỵ Thanh Việt nhìn lướt qua, căn bản cũng chẳng nhìn rõ ai với ai, nói "Cảm ơn" rồi lại quay người vào lớp.
Học bá đúng là học bá, luôn cá tính như vậy, Lâm Hải Dương cợt nhả quay lại lớp trêu chọc Vương Kinh Kinh, cả hai đánh nhau trong lớp.
Giang Độ không nói gì, cô yên lặng nằm trên bàn sững sờ một lát, sau khi chuông tiết hai vang lên cô mới thả lỏng đầu óc, bắt đầu nghiêm túc làm bài tập.
Mưa thu liên tục rả rích không ngừng.
Mai Trung rất to, từ toà học đến kí túc xá cách nhau một đoạn, mười giờ buổi tự học kết thúc, đám đông kéo nhau đi về phía phòng nước nóng, đèn đường ngoằn nghèo phía trước, mọi người mở ô đi khắp nơi trên đường.
Nguỵ Thanh Việt không vội rời đi, một mình ở cửa sổ hành lang trống trải, đọc thư.
Tiếng mưa rơi ngay bên tai, cậu tưởng thật men theo hướng cửa sổ đi tìm cái cây gần thư viện, cái bóng đen tối om, cao như thế, nhìn thế nào cũng không thấy giống người.
Nhà ăn có người đang ăn khuya, trời bỗng trở lạnh, người dễ bị đói, nhất là học sinh cấp ba đang tuổi ăn tuổi lớn, khẩu vị ngon đến lạ, có người mấy năm này trông rất trẻ trâu, ăn thùng uống vại, là thời kì nhan sắc đen tối mà mọi người không muốn nhớ lại.
Bà ngoại Giang Độ sẽ xào sốt cay ngọt, cô một lọ, Vương Kinh Kinh một lọ.
Lâm Hải Dương từng thấy hai người chấm chân gà rán với sốt ở nhà ăn, cậu có thử miếng, rồi như nghiện luôn mặt dày hỏi xin Giang Độ.
Rót nước sốt xong, ba người ngồi xúm ở nhà ăn chấm chiếc bánh bao nóng hổi với sốt, miệng Lâm Hải Dương to ghê, một miếng đã ăn hết nửa cái bánh bao rồi.
Cậu ta có thể ăn ba cái bánh bao một bữa, vậy là....sáu cái bánh bao, Giang Độ đang làm mấy phép tính kỳ lạ, Vương Kinh Kinh đã không ngừng mắng cậu ta rồi:
"Cậu không cần mặt mũi nhỉ, cái lọ nhỏ thế, cậu chấm vài cái rồi lại trả bọn tớ cái lọ không, ác không cơ chứ!"
"Cậu phấn khích cái gì, sốt của Giang Độ chứ cũng không phải của cậu."
"Cậu muốn chấm thì cũng tránh tớ ra, lọ này bà ngoại Giang Độ cho tớ, sao cậu vẫn còn chấm của tớ?"
Hai người còn đang mỗi người một câu cãi nhau, Lâm Hải Dương bỗng hét lên: "Nguỵ Thanh Việt! Vương Kinh Kinh mời cậu ăn sốt!"
Khi những lời này được nói ra, Giang Độ tim như ngừng đập, cô không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên có một bóng người quen thuộc đứng ở cửa nhà ăn, trong ánh đèn, nam sinh đang gập ô.
Đôi mắt của Lâm Hải Dương cũng quả thực sắc bén, Vương Kinh Kinh che mặt "Aaaaaaa", ngồi đó mếu máo, cô thật sự có chút ngại ngùng, để nam thần nhìn thấy mình ngồi đây ăn bánh bao chấm sốt, kì kì sao á.
Ngược lại Nguỵ Thanh Việt tự nhiên thoải mái hơn bọn họ nhiều, lúc đến gần cậu có nhìn qua bên này chút.
Vương Kinh Kinh ở bên cạnh tay chân luống cuống nói: "Aiz, Nguỵ Thanh Việt, cậu cũng đến đây nạp năng lượng hả, có muốn ăn chút sốt không?"
Khoé miệng Giang Độ cứng đờ, động tác nhai nuốt cũng không khỏi chậm lại, càng có nhiều người cô càng không có dũng khí ngước mắt lên nhìn Nguỵ Thanh Việt, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào lọ thuỷ tinh màu đen ngọc bích kia.
"Cảm ơn, tớ không quen ăn cái này lắm, các cậu từ từ ăn đi." Nguỵ Thanh Việt vừa nói vừa nhìn Vương Kinh Kinh, Vương Kinh Kinh, cô ấy chính là Vương Kinh Kinh, cậu thầm gọi cái tên này trong lòng, thật sự khó để liên tưởng dáng vẻ của cô với bức thư đó.
Mà ở bên cạnh lại có người ngồi yên lặng, nữ sinh đến mặt cũng không ngẩng, hai má hơi phồng lên, trông như đang ăn đồ ăn, Nguỵ Thanh Việt bỗng cảm thấy cô rất buồn cười, mới thế đã giả vờ không nhìn thấy rồi.
Không có nhiều cửa nhà ăn được