Mưa tuyết xào xạc đập vào cửa sổ, đây là trận tuyết rơi vào cuối năm 2006.
Nguỵ Thanh Việt cuối cùng cũng nắm được cảm giác deja-vu này từ trong thư, như thể nhìn thấy mấy dòng chữ này, một khuôn mặt trầm lặng dè dặt xuất hiện sau lưng cậu, luôn có vẻ rất hối lỗi.
Ngay từ sáng sớm, các bác lao công đã dọn dẹp đường đi trong trường.
Trong bồn hoa, một đoá hồng ngoan cường vẫn đang nở rộ, trên đầu phủ một lớp tuyết trắng, bên dưới đỏ tươi rực rỡ, trông có cảm giác bạc mệnh đến lạ kì.
Khi Giang Độ và Vương Kinh Kinh đi đến gần bồn hoa, cô nán lại vài giây, chỉ vào đoá hoa nói: "Nhìn xem, có một bông vẫn chưa chịu thua."
Đây là sự kiên cường cuối cùng của bông hồng, dưới sương tuyết giá lạnh, nó sẽ không kiên trì được bao lâu nữa.
Vương Kinh Kinh cũng bùi ngùi: "Lạnh như vậy mà vẫn nở nhỉ, làm sao tớ nhớ được hoa hồng nở vào mùa xuân hay mùa hạ được?"
Khi gió thổi, bọt tuyết trên cây cuộn vài vòng rồi rơi xuống, rất cộm mắt, nhưng rơi vỡ tan trên mặt rất lạnh rất sảng khoái.
Lớp tuyết đọng do chân học sinh để lại trên hành lang nhanh chóng tan ra, biến thành những vệt nước không đều, khu vệ sinh mỗi lớp đều có người đang lau sàn cho sạch.
Kéo kéo di di, nam sinh giống như đứa trẻ vậy, đuổi đánh nhau, cả hành lang ồn ào nhốn nháo.
Lễ hội nước ngoài dưới trời tuyết này, gì mà Christmas đêm Giáng sinh, không biết từ đâu mới thịnh hành kiểu tặng táo.
Lấy một quả táo đỏ to in lên mấy chữ "Giáng sinh vui vẻ", bọc trong giấy gói, thế mà bán tận 5 tệ, lừa đảo quá.
Thầy Hứa nhấn mạnh với mọi người rằng không nên ham tổ chức lễ hội nước ngoài, mà nên tổ chức lễ hội truyền thống, nhưng nói thì nói vậy, vẫn có người không nghe, vẫn lén tặng táo riêng.
Giang Độ không thích tham gia mấy lễ hội ồn ào này, Vương Kinh Kinh thì thích, thấy Giang Độ không cao hứng, không ngừng đập vào cánh tay Giang Độ: "Làm sao thế, trông mặt cậu như đang dự tiết Thanh minh vậy."
Kết quả là gặp được mấy bạn Trương Hiểu Tường ở cửa tiệm, đang cầm một chiếc băng đô màu đỏ đeo lên đầu, bông bông xù xù, rất là đáng yêu.
Các bạn nữ chào hỏi nhau, ở cửa tiệm chọn tới chọn lui, lấy bừa cái gì đó, ướm thử lên người đối phương rồi lại lăn ra cười.
"Cậu xem, thành tích Trương Hiểu Tường cao như thế, người ta cũng vẫn thích lễ Giáng sinh, cậu đừng làm giá nữa!" Vương Kinh Kinh cười hi hi hai cái, bỗng lấy mũ chụp lên đầu Giang Độ, da cô trắng, mũ đỏ càng làm nổi bật hơn, mặt như trong suốt long lanh, lông mày ra lông mày, miệng ra miệng.
Giang Độ nhìn mình trong gương, đang định nói gì đó, bỗng chặn mũ bay lên, sau lưng, một ánh mắt quen thuộc xuất hiện trong gương, đang nhìn cô.
Tóc tai phút chốc loạn cả lên, trong lúc Giang Độ vẫn còn ngơ người, Vương Kinh Kinh cũng phát hiện Nguỵ Thanh Việt, kinh ngạc một tiếng, vội ra chào hỏi:
"Hi, Nguỵ Thanh Việt, cậu cũng dạo tiệm kiểu này à!"
Vương Kinh Kinh không chút che giấu sự ngạc nhiên của mình, ánh mắt hưng phấn sáng lên, Nguỵ Thanh Việt nhìn thấy trên tay cô cầm con búp bê ông già Noel, cười rồi nói muốn mua mấy thứ đồ.
Dì làm cơm ở nhà lần trước có đem cháu gái tới, ầm ĩ đòi cây thông Noel, cũng không biết đứa nhỏ nghe thấy cái này ở đâu nữa, chứ thật ra cũng không biết cây thông Noel là gì, Nguỵ Thanh Việt đồng ý với bé, sẽ mua một cây thông Noel vừa có thể treo đèn vừa có thể phát sáng.
Dì cũng rất ngại, vội vã từ chối, nói đứa nhỏ nói bừa vậy thôi, không cần bận tâm.
Lần đó dì bất đắc dĩ phải đưa bé đến, mẹ bé bệnh rồi nên không ai chăm.
Nguỵ Thanh Việt cảm thấy đứa nhỏ ồn quá, ồn đến đau đầu, nhưng không tiện nói, nên đành thuận miệng đồng ý, cậu cảm thấy mình nên giữ lời hứa, cho dù đó chỉ là đứa trẻ, người lớn thường cảm thấy không cần phải giữ lời hứa với trẻ con làm gì, giống như mẹ cậu vậy, đã từng hứa sẽ đón cậu ra nước ngoài mà hết năm này qua năm khác, không có sau đó.
Trẻ con không phải không biết gì đâu.
Rất nhanh sau đó Trương Hiểu Tường cũng phát hiện ra Nguỵ Thanh Việt, tự nhiên đi lại chỗ cậu nói chuyện, giúp cậu chọn quà Giáng sinh.
Các bạn nữ mỗi người chuẩn bị mua một thứ, giá cả không đắt, học sinh cũng có thể trả được.
Lúc Nguỵ Thanh Việt thanh toán, bỗng nhìn sang bọn họ nói: "Chúng ta trả một lượt đi."
Mọi người sững sờ ngay tức khắc: Hạng nhất hào phóng thế á?
Đều biết là nhà cậu có tiền, nhưng Nguỵ Thanh Việt cao lãnh lắm mà, bình thường cũng không nói chuyện với các bạn nữ.
Lần này, thế mà lại....!Các bạn nữ đưa mắt nhìn nhau, có cảm giác không thể tin được.
Bởi vì là Nguỵ Thanh Việt, mọi người mới bó tay chịu chết có chút bẽn lẽn, nếu đổi lại là bạn nam khác, chắc chắn đã nhân cơ hội nũng nịu dỗ dành rồi, nhưng ở trước mặt Nguỵ Thanh Việt, không thể làm vậy được, Trương Hiểu Tường thấy mọi người ngại, vén tóc che miệng đi lên dẫn đầu, vui vẻ đặt đồ của mình trước quầy tính tiền rồi nói: "Học bá, vậy giúp chúng tớ trả đi nha."
Chỉ có Giang Độ, vẫn đứng gần gương, lặng lẽ nhìn cảnh này, Vương Kinh Kinh kích động không ngừng, kéo cô lên trước: "Nhanh, Nguỵ Thanh Việt muốn trả tiền, bọn mình cũng qua đó."
Giang Độ bất động, Vương Kinh Kinh nóng vội vơ loạn như con kiến trong nồi lẩu, nhét vào tay cô: "Lấy cái mũ Giáng sinh này đi, cậu đội lên xinh."
"Tớ không cần." Giang Độ khẽ để trả lại.
"Này, hai người mau qua đây, không lát nữa rich kid chạy mất." Trương Hiểu Tường cười vẫy tay, bên cạnh, ánh mắt Nguỵ Thanh Việt cũng nhìn tới, ánh sáng chiếu xuống, lông mi của cậu khẽ rung.
Trương Hiểu Tường giục cô: "Giang Độ, cậu chọn một cái đi, mọi người đều chọn cả rồi."
Đúng vậy, mọi người đều chọn rồi, Nguỵ Thanh Việt đều trả tiền cho mỗi người, vậy nên cũng không có gì đặc biệt cả.
Không biết sự bướng bỉnh lúc này của cô từ đâu đến, cô không cần, cô không cần kiểu quà như này, hơn nữa cô cũng đâu có thích kiểu lễ như Giáng sinh đâu.
Giang Độ chỉ cười nhạt lắc đầu, sau đó đẩy lưng Vương Kinh Kinh, tự mình ra khỏi cửa hàng trước.
Lúc đi qua người Nguỵ Thanh Việt, cô nhận ra ánh mắt cậu cứ luôn nhìn xuống, giống như tuyết vậy, nhẹ nhàng im lặng, Giang Độ sắp khóc rồi, cô biết rằng đây có thể là cơ hội duy nhất có chút qua lại với cậu trong quãng thời gian cấp ba - cậu ấy trả tiền cho món quà này, có thể cất giấu kĩ cả đời.
Nhưng đó không phải điều cô muốn, hoà vào với mọi người, mặt mũi mơ hồ, về sau cậu cũng sẽ không nhớ lễ Giáng sinh 2006 từng hào phóng tặng quà cho các bạn nữ nữa.
Giang Độ ôm lấy nỗi nuối tiếc vô cùng này, đi ra khỏi tiệm, gió lạnh hoành hành, lưu lại vẻ nghiêm nghị của tuyết.
Phía sau có tiếng đám đông trong cửa hàng, cả tiếng cười đùa vui vẻ, nhưng nó không hề thuộc về cô.
Buổi tối tự học càng loạn hơn, lớp trưởng chạy lên bục giảng gõ bàn mấy lần.
Dòng người hỗn loạn, không biết ai bóc cam, lớp học thoang thoảng mùi tươi mát, mọi người đang