Không khí trong thời gian khai giảng của trường Mai Trung luôn rất náo nhiệt.
Cổng trường có treo băng rôn lớn hoan nghênh học sinh mới, thay cho hình ảnh tuyên truyền trạng nguyên cả mùa hè vừa rồi.
Nhưng bảng vinh danh đã chật kín phụ huynh các bạn mới, chỉ thấy đầu người, trong mắt bọn họ như lóe lên tia sáng, hướng về những cái tên sau khung kính, Thanh Hoa, Bắc Đại, Phúc Đán...!Các vị phụ huynh cùng trò chuyện khen ngợi, như thể đó là tương lai tươi sáng mà con cháu họ có thể chạm tới trong ba năm nữa.
Ông ngoại cũng ở đó nhìn, ông thân thể khỏe mạnh, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, vẫn giữ thể diện của một công nhân già đã nghỉ hưu.
Ông bị người khác chen lấn xô đẩy, nhưng vẫn vươn cổ nhìn lên trước như cũ, cố gắng nhìn các bạn trên bảng vinh danh.
"Ông già này, đừng tiếp tục chen chúc ở đây nữa, xem xem cháu mình được chia vào lớp nào mới là chuyện chính chứ." Bà ngoại bắt đầu kéo tay ông.
Lớp 10 không có lớp chọn, tất cả đều là lớp thường, xếp lần lượt theo thành tích nhập học, xếp đến cuối rồi lại quay lại từ lớp đầu.
"Cháu yêu, nhìn thấy tên mình ở lớp nào chưa?" Bà ngoại tìm thấy Giang Độ trong dòng người, hai cô gái thân thiết đang đi sát nhau tìm tên mình.
Vương Kinh Kinh đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó lắc mạnh cánh tay Giang Độ: "Lớp A2! Ông trời nhất định nghe thấy lời cầu khẩn của tớ, tớ với cậu đều ở lớp A2! Quá tuyệt vời!"
Giang Độ yếu ớt không chịu nổi gió, bị cô ấy kéo đến mức đứng không vững.
Bà ngoại nghe thấy, kinh ngạc vui mừng: "Kinh Kinh với cháu cùng lớp hả?"
Tiếp theo đó chính là tìm kí túc xá, Vương Kinh Kinh chạy như bị ma đuổi, miệng hét to cái gì mà nhất định phải chiếm được vị trí tốt.
Kí túc xá nữ khối 10 nằm trên đường đến nhà ăn, trên ban công, quần áo nhiều màu sắc của các đàn chị treo dưới ánh mặt trời tung bay theo gió.
Trong khi Vương Kinh Kinh vội vã xông đến kí túc xá, đằng sau là mẹ cô ấy và ông bà Giang Độ không nhanh không chậm từ từ đi tới.
Vị trí không tốt nhất là ở cạnh cửa, người ra ra vào vào, âm thanh ồn ào, ngày đông còn hứng gió lạnh.
Vương Kinh Kinh giành được chiếc giường gần ban công, quăng túi xách lên giường trên, lại đặt mông ngồi xuống giường dưới, cười híp mắt với các vị phụ huynh vừa vào phòng: "Cô ơi, giường này có người rồi ạ."
Vương Kinh Kinh rất gian xảo, đối diện là kí túc xá nam, cô ấy nghe nói sau khi kí túc xá nam tắt đèn sẽ hướng về phía kí túc xá nữ mà huýt sáo, còn giả vờ đàn ghi-ta, hay là đọc to một bài thơ tình...!Dù sao thì mấy chuyện để thì thầm to nhỏ ở Mai Trung luôn làm người ta có hứng thú, Vương Kinh Kinh rất mong chờ nhanh chóng được tận hưởng cuộc sống mới của một học sinh cấp 3.
Giang Độ giành được một chiếc giường tầng dưới.
Ngày đầu tiên trong sự hỗn loạn xen lẫn phấn khởi, mỗi khuôn mặt thanh xuân tươi trẻ đều tràn đầy những khát vọng tương lai.
Kí túc xá mỗi phòng tám người, các bạn gái dưới sự khuyến khích của phụ huynh đều rụt rè giới thiệu bản thân một cách đơn giản, nói ra tên mình.
"Cô bé này da trắng quá, xinh xắn thật." Có người khen ngợi Giang Độ, kí túc xá thoang thoảng một mùi hôi tanh sau cơn mưa, không giống như lúc mưa còn nặng hạt, nhưng vẫn vương vấn trong mũi, khiến người khác cảm giác chỗ nào cũng ẩm ướt.
Có người khen cô, Giang Độ chỉ cười mỉm.
Vào cái mùa này muỗi rất độc, các mẹ đều giúp con gái mắc màn, lót sẵn đệm chăn, không quên mỉm cười căn dặn: "Hòa thuận với các bạn nhé, đừng có ầm ĩ cãi nhau đấy! Mọi người đều là học sinh cấp 3, lớn cả rồi."
Bà ngoại nắm chặt tay Giang Độ, không ngừng vuốt ve, nhẹ nhàng dặn dò đủ chuyện vụn vặt, Giang Độ cũng không ngừng khe khẽ gật đầu.
"Chuyện huấn luyện quân sự nhất định phải nói với giáo viên, không được tỏ ra mình mạnh mẽ, biết chưa?" Bà ngoại vỗ vỗ tay cô, trông bà vẫn không yên tâm lắm.
Giang Độ nói: "Cháu biết rồi, không quên đâu ạ."
"Thế thì được, thế thì được rồi." Bà ngoại lẩm bẩm hai câu.
Buổi trưa, vốn dĩ hai nhà định ra nhà ăn ở cổng ăn trưa, nhưng người đông quá, mẹ của Vương Kinh Kinh liền lái xe đưa mọi người đi ăn xa một chút, rồi lại đưa hai cô nhóc trở lại, căn bản là không có vấn đề gì cần đến phụ huynh.
Đợi người lớn vừa đi Vương Kinh Kinh đã nhảy nhót hoan hô, kéo Giang Độ lang thang khắp trường, khiến cảnh vật xung quanh thân thuộc thêm phần nào.
Đến thời gian tự học buổi tối, những gương mặt lạ lẫm lần lượt bước vào.
Có người may mắn vẫn cùng lớp với bạn học cấp 2, phấn khích không ngừng, có người từ thị trấn nhỏ thi vào đây, không quen biết một ai, cố gắng bắt chuyện.
Vương Kinh Kinh lướt nhanh một lượt, xác định ngoài Giang Độ không còn quen ai, hậm hực ngồi xuống, nhưng lại không bỏ cuộc tiếp tục nằm dài trên bàn lén quét mắt về phía sau, xem xem trong lớp có ai đẹp trai không.
Giang Độ nghe thấy các bạn nữ nói về bộ phim đã xem trong kỳ nghỉ hè, tiếng cười đùa không ngớt, lớp học ồn ào náo nhiệt, cũng không biết giáo viên chủ nhiệm ở đâu, mọi người nói chuyện rất nhiều, thỏa thích chém gió.
Chỗ ngồi được tự chọn, Vương Kinh Kinh thích chơi với các bạn nam hơn, thế nên vào lớp liền đi về phía sau, các bạn nam hầu như đều ở cuối dãy, khi Giang Độ rũ mắt đi tới, các bạn nam "Xùy" một tiếng rõ ràng.
Cô cũng không nói gì, chỉ lật sách, cậu bạn phía sau nhẹ nhàng chọc vào lưng cô, Giang Độ nghiêng nửa người qua, lúc này cậu ấy nhìn rõ được khuôn mặt cô.
"Hi, cậu tên là gì thế? Tớ tên Lâm Hải Dương." Cậu bạn đĩnh đạc giới thiệu.
Vương Kinh Kinh sớm đã quay người lại, cười hì hì, khuôn mặt lộ ra vẻ hóng hớt.
Giang Độ mặt đỏ nhẹ: "Tớ tên Giang Độ."
"Tên cậu đặc biệt thật đấy," Lâm Hải Dương lém lỉnh bắt chuyện, "Là bến đò có ba giọt nước hả? Trùng hợp thật, tên tớ cũng có ba giọt nước đấy."
*Giải thích: 江渡 (Giang Độ) và 林海洋 (Lâm Hải Dương) đều có 3 nét của bộ thủy 水
Vương Kinh Kinh ở bên cạnh nghe thấy liền bĩu môi: "Bạn học Lâm à, cậu tán dóc giỏi thật đấy, đến ba giọt nước cũng không bỏ qua, ngũ hành cậu thiếu nước à?"
Lâm Hải Dương nghiêm túc tiếp lời: "Sao thế, cậu cũng thiếu nước sao?"
"Tớ không thiếu nước, mẹ tớ nói tớ vô tâm." Vương Kinh Kinh không chút do dự biến bản thân thành trò đùa, quả nhiên, mấy bạn nam đằng sau nghe thấy đều ồ lên một tiếng, cô ấy cứ như thế cùng các bạn khác nói chuyện vui vẻ.
Sau cùng Vương Kinh Kinh dứt khoát xoay cả người về phía sau, cô ấy với ai cũng đều là lần đầu gặp mặt mà cứ ngỡ bạn bè lâu năm.
Giang Độ là kiểu con gái rất dễ xấu hổ, cô không thích nói chuyện, sẽ không bao giờ dễ dàng hòa nhập cùng các bạn như Vương Kinh Kinh, cô thích âm thầm quan sát mọi người, nhưng lại có tiêu chuẩn kép là không hi vọng người khác quan sát mình.
Lớp học vẫn loạn cào cào như cũ, Giang Độ trong lòng lại rất yên tĩnh.
Cô nhìn Vương Kinh Kinh nói chuyện với các bạn nam khác đến quên mình, không làm phiền cô ấy, cất túi nhựa được cho lúc mua quần áo vào ngăn bàn, kì lạ là sau khi lên cấp 3, mọi người đều không thích đeo cặp sách, chỉ thích mang một chiếc túi nhựa, sắp xếp một số đồ dùng học tập lẻ tẻ, một thời gian sau thì đến túi nhựa cũng không được dùng nữa.
Giang Độ lấy ra một gói khăn giấy nhỏ, rút một tờ, rồi lại bỏ nó vào túi váy denim của mình.
Hành lang không có một bóng người.
Lớp học đèn sáng trưng, ánh sáng trắng phả xuống, những học sinh mới nhập học ríu rít ngồi đầy lớp.
Mỗi phòng học đều như vậy, náo nhiệt và mất trật tự.
Giang Độ không có thói quen như Vương Kinh Kinh, khi đi qua lớp khác cô ấy luôn cả gan nhìn ngó một hồi vào trong.
Cô vừa đến góc rẽ, dừng lại chuẩn bị xuống tầng, suýt nữa va vào một bóng người.
Không phải lỗi của cô, cô đi đường không hề gấp, là một cậu học sinh bước hai bậc thang lớn đi lên, vừa đúng lúc đụng vào.
Giang Độ lùi lại phía sau hai bước.
Hai người gần như không hẹn mà cùng nói "Xin lỗi", cô vô thức ngẩng đầu, đồng tử hơi dao động.
Cậu bạn không hề nhìn cô, vội vã xin lỗi rồi đi qua.
Là cậu ấy, trên mặt không có máu, cả người đều sạch sẽ.
Giang Độ không nhịn được chậm rãi quay đầu, cằm đặt trên vai, dè dặt nhìn xem hình dáng ấy rốt cuộc muốn đi đâu.
Nhưng cửa sau A3 là cửa trước A4, bỗng nhiên xuất hiện một bóng hình, Giang Độ cứng người, vội