Vương Kinh Kinh hỏi Nguỵ Thanh Việt sao cậu không đến trường, lại nói thêm, tớ với cậu ib nói chuyện đi, viết thư thật ra khá rắc rối đó.
Câu này vừa gửi tới, Nguỵ Thanh Việt bật cười, cậu trả lời cô:
[Tôi tưởng rằng cậu thích viết thư cho tôi.]
Vương Kinh Kinh nghĩ thầm, cách giao tiếp quê mùa như vậy, tiểu học kết bạn qua thư tớ mới dùng.
Cô gõ lách cách một dòng chữ:
[Sợ làm chậm trễ việc học của học bá.]
Hai người cứ nói chuyện khô khan như vậy, không được vài câu, Nguỵ Thanh Việt liền nói bản thân phải off rồi, nói chuyện sau.
Cái nói chuyện sau này quả thực tốn một thời gian rất rất rất dài.
Tới tận kỳ thi cuối kỳ, Vương Kinh Kinh có cơ hội là lại lên mạng hỏi [Cậu có đó không?], chứ không hề hồi thư cho Nguỵ Thanh Việt, tất nhiên, cái "nói chuyện sau" này của cậu cũng không còn nói nữa.
"Có phải Nguỵ Thanh Việt cố ý làm làm người khác háo hức muốn tìm hiểu không, cậu ấy không rep ib, vậy bảo tớ add cậu ấy làm gì?" Vương Kinh Kinh vừa ăn vặt vừa than phiền, trong phòng ngủ, chỉ có cô nằm trong chăn, trên giường đầy vụn khoai tây, thỉnh thoảng lại phủi xuống hai cái.
Cô ấy không thể hiểu nổi, nếu đã thêm bạn bè, có gì không nói được luôn trên mạng? Sao phải viết thư làm gì? Làm điều thừa thãi.
Giang Độ im lặng lắng nghe, trong lòng nói không rõ cảm thấy như nào.
Chính xác mà nói, trong một khoảnh khắc, cô rất vui khi biết Nguỵ Thanh Việt không thường xuyên liên lạc với Vương Kinh Kinh.
Nhưng vui sướng kiểu này khiến người khác cảm thấy nhục nhã xấu hổ, khó tránh khỏi sự hèn hạ.
.
truyện kiếm hiệp hay
"Có lẽ cậu ấy muốn cậu hồi thư hơn đấy." Giang Độ giả vờ rất bình tĩnh nói, cô đang sắp xếp tủ quần áo.
"Tớ thật sự không biết viết cái gì, cậu nói xem, nếu như là nói chuyện phiếm, đông tây nam bắc gì đó, tớ cũng có thể tán ngẫu được, nhưng cậu bảo tớ viết thư, khó quá!"
Vương Kinh Kinh nằm bò ra, ném đồ ăn vặt xuống, nằm thườn người ra, "Tớ rất muốn yêu đương, cùng Nguỵ Thanh Việt yêu đương."
Những lời phô trương kiểu này Giang Độ còn không dám nghĩ tới, Vương Kinh Kinh thì khác, cô ấy không những dám nghĩ, mà còn dám nói ra.
Ngay cả khi trong lòng cô ấy không thực sự có nhiều mong muốn như vậy, cô ấy có thể biểu lộ sự nhiệt tình hơn gấp ngàn lần.
Giang Độ thì hoàn toàn trái ngược, cô luôn cố duy trì sự bình tĩnh của mình, ít nhất thì ngoài mặt trông có vẻ không quan tâm lắm.
Cô không biết mình có phải là giả tạo hay không, so với Vương Kinh Kinh, cô quả thực không quang minh chính trực như vậy.
"Yêu đương..." Giang Độ thừa nhận, từ này đối với cô mà nói là giấc mộng xa vời, giọng điệu cô thăm dò, có chút nhỏ, "Rốt cuộc là yêu cái gì?"
Vương Kinh Kinh "xoẹt" một phát lật người lại, vươn nửa đầu ra, không chút kiêng nể nói: "Chính là kiểu nắm tay, hôn môi, cậu biết không? Trường chúng ta có một bạn nữ, đặc biệt là học nghệ thuật, đã không phải chuyện lạ nữa rồi."
Giang Độ bỗng chốc mặt đỏ bừng, cô cũng không biết mình ngượng cái gì, đóng cửa tủ, vặn chìa khoá, đồ trang trí treo bên trên vang lên.
Vương Kinh Kinh cũng thật bạo, trái tim Giang Độ đập vô cùng loạn xạ.
Cuộc trò chuyện của hai người bị gián đoạn bởi sự xuất hiện của những người bạn cùng phòng khác.
Tuy nhiên, gần đến cuối kỳ, mọi người đều đang nghiêm túc ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi, Vương Kinh Kinh luôn mồm càm ràm, phần lớn thời gian thì cô ấy biết mình phải làm gì.
Giang Độ nhiều lần muốn khuyên cô, trước khi nghỉ viết thư lại cho Nguỵ Thanh Việt đi, nhưng cuối cùng, câu đó vẫn không thể nói ra.
Hai ngày thi đó, trời lạnh khác thường, Giang Độ sợ lạnh, lại còn mỗi người một bàn, thời tiết không tốt, ngồi trong phòng học hai tiếng, cả người lạnh cóng, chân cũng mất cảm giác luôn.
Cô không đi giày bông bà cô làm, nói như nào nhỉ, cô cũng có tính thích chưng diện của các cô gái nhỏ.
Đôi giày bông bà làm rất ấm, nhưng nhìn trông béo quá, dày quá, quả trông ục ịch to lớn.
Ôi, con người ta sẽ trở nên kém thuần khiết hơn khi lớn lên.
Khi còn nhỏ, cô tự hào tay nghề thủ công của bà mình, cảm thấy bản thân thật đẹp khi đi giày bông mới, giờ lại biến thành "Cháu không sao, bà ngoại cháu không lạnh, cháu mặc thế này là được."
Nhưng chân cô thật sự cóng, Giang Độ vẫn kiên trì đến cuối cùng, cảm thấy chân cô không còn là của cô nữa rồi.
Trời lạnh như vậy, vẫn là Lâm Hải Dương là người to gan nhất, sau khi thi xong ai về lớp nấy, thầy Hứa đã sắp xếp người dọn vệ sinh, và dặn dò những việc chú ý trong kỳ nghỉ.
Ngay sau khi thầy vừa đi, Lâm Hải Dương đã làm như ảo thuật, biến ra một đống mùn cưa trước cửa lớp.
Cậu ta dẫn đầu, vài bạn nam sinh vào lùm cây tìm cành cây khô, đốt lửa, mọi người cũng rất vui vẻ, các nam sinh lần lượt cởi giày, từng người từng người giơ chân ra hơ.
Giang Độ chủ động ở lại trực nhật, nhìn bọn họ ồn ào nhốn nháo, cười cười không nói lời nào, lẳng lặng quét dọn sàn nhà đặt bàn ghế, những người khác đều làm xong việc của mình, đi sưởi ấm rồi.
"Các cậu cũng to gan thật, đốt cái này trong phòng học, không sợ người văn phòng tìm các cậu à!" Trương Hiểu Tường cười đi vào trong đám nam sinh, một đám người, cười cười nói nói, cuối cùng, vẫn là Lâm Hải Dương kéo Giang Độ lại, cướp lấy cây chổi trong tay cô, nói, "Quét cái gì mà quét, lát nữa con trai chúng tớ quét, đến sưởi ấm đi, tớ thấy cậu lạnh đến chổi cũng không cầm chắc được nữa rồi."
Giang Độ vốn muốn từ chối, nhưng lại không chống lại được sự nhiệt tình của Lâm Hải Dương, khi vừa lại gần ánh lửa, trên mặt quả nhiên hiện lên một luồng ấm áp, khiến người ta càng muốn lại gần.
Cô đặt ghế xuống, tụ lại với mọi người, nghe bọn họ nói về việc kế hoạch kỳ nghỉ.
Cô nhút nhát, khi có quá nhiều người cô không biết cách nói xen vào, tập trung chăm chú lắng nghe người khác, trong lòng thầm nghĩ câu tiếp theo nên nói như nào, không dễ gì mới thu được can đảm, nghĩ ra câu đó, thì đã thành lỗi thời rồi, chủ đề của mọi người sớm đã nhảy sang cái khác, ngắt đầu bỏ đuôi cũng không thể tham gia vào.
"Giang Độ, kỳ nghỉ cậu có ra ngoài chơi không? Có một khu vui chơi mới mở gần Công viên Trung tâm, đúng rồi, tớ nghe nói rằng thư viện thành phố đông này có sưởi đó." Trương Hiểu Tường thấy cô cũng không nói gì, chủ động nói chuyện với cô, Giang Độ cảm động cười với cô ấy, nói, "Kỳ nghỉ có thể tớ phải về quê một chuyến."
"Về quê? Quê của cậu là bà nội cậu..." Trương Hiểu Tường rất thông minh, chưa kịp nói xong, cô chợt nhớ tới cái gì, phải rồi, đợt khai giảng, cô cùng lớp trưởng thu danh sách, điền thông tin cá nhân, bởi vì Giang Độ là người có điểm văn cao nhất, nên cô ấy đặc biệt chú ý đến cô, trong quan hệ gia đình của cô, không có bố mẹ.
Lúc đó, tim cô như lỡ nhịp, cô về nhà nói với bố mẹ rằng trong lớp có một bạn nữ vô cùng xinh đẹp nhưng không có bố mẹ, sống cùng ông bà ngoại.
Nhận ra rằng có thể lỡ miệng,