Kỳ nghỉ đông bắt đầu, Mai Trung bắt đầu thực hành chế độ phân ban Tự nhiên - Xã hội mới nhất.
Ngày trước chính thức phân thành các môn là đầu năm cấp 2.
Khai giảng lớp 11 mới chính thức phân ban, bắt đầu từ năm 2007, cuối lớp 10 đã bắt đầu làm khảo sát phân ban, hơn nữa còn cho mọi người thời gian một tháng thích ứng, về sau có thể điều chỉnh, ban xã hội chuyển tự nhiên, ban tự nhiên chuyển xã hội, nhưng thầy Hứa khuyên ban xã hội chuyển sang tự nhiên phải thận trọng, ban tự nhiên khó.
Thông báo chính thức này được đăng trước khai giảng hai ngày, thầy Hứa đã gửi nó vào nhóm QQ lớp.
Nhóm lớp cãi nhau loạn xạ, nói trường ra thông báo đột ngột quá, vẫn tưởng cách phân ban còn sớm, sao lại lấy khoá chúng ta ra làm thí nghiệm?
Tuy nhiên cũng có phương án đã quyết định xong, học xã hội vẫn là học tự nhiên, mục tiêu rõ ràng.
Dù thế nào đi nữa mọi người đều có một sự nhất trí: Phân sớm thì tốt, tiết kiệm thời gian cho vài môn học.
May mắn thay vẫn còn một giai đoạn đệm nhất định trước khi khai giảng, trước đây, khi trở về sau kỳ nghỉ, các bạn gái thường tụ tập với nhau nói về những bộ phim truyền hình mà họ đã xem trong kỳ nghỉ, hiện tại, chủ đề đều chuyển sang phân ban.
Vương Kinh Kinh không có ưu thế về xã hội như Giang Độ, nhưng tự nhiên cũng không phải là ưu thế luôn, vì vậy bố mẹ bảo cô chọn ban tự nhiên, cô cũng tự có dự đinh vậy, cùng lắm thì đổi ngược lại, dù sao tự nhiên chuyển xã hội vẫn đơn giản hơn chút.
Giang Độ thì không cần phải nói, phải chọn xã hội, toán của ban xã hội không quá khó, cũng không cần đau đầu nghiên cứu sâu vật lý.
Dù nhìn thế nào thì cô vẫn có cơ hội trúng tuyển vào một trường đại học trọng điểm nếu chọn ban xã hội.
Hai người đã là bạn học trong nhiều năm, đồng nghĩa với việc từ giờ phải đường ai nấy đi.
Dù vẫn học chung trường, nhưng bài vở ngày càng nặng, lại không cùng tầng nên sẽ ít gặp mặt hơn.
"Ôi, vẫn có chút hơi buồn." Vương Kinh Kinh kéo hộp bút, "Lớp mình đa phần chọn tự nhiên, tớ hỏi xung quanh một lượt, không có nhiều ban xã hội, cậu thực sự quyết định chọn ban xã hội?"
Trong ấn tượng rập khuôn của mọi người, chọn ban xã hội đa phần là thành tích kém não có vấn đề mới chọn, trường học cũng luôn thiên về tự nhiên hơn, Vương Kinh Kinh ngoài miệng nói cùng lắm thì đổi ngược lại, nhưng vì không để người khác coi thường, cô ấy chỉ nói vậy thôi.
Giang Độ cười cười, lấy sách vật lý ra vuốt ve vài vái trong tay, thật ra cô không hề ghét tự nhiên chút nào, chỉ là học không tốt.
Thật sự phải tạm biệt rồi, trong lòng có chút không nỡ, nhưng con người dù bay theo hướng nào đi nữa cũng không thể suốt ngày đứng nguyên một chỗ, trên đời không có tiệc rượu nào là không tàn.
"Đúng vậy, quyết định rồi, chọn xã hội, bản thân không hối hận là được", cô lấy trong cặp sách ra một lá bùa hộ mệnh, nhận được từ ngôi chùa, bên trên có thêu bốn chữ "Tương lai tươi sáng", "Của cậu, bà ngoại cầu cho tớ một cái, cũng cầu cho cậu một cái, lần trước quên đưa cho cậu."
"Oa, thật sự phải cảm ơn bà ngoài rồi, tớ thích lắm!" Vương Kinh Kinh lấy qua một cách khoa trương, hôn đi hôn lại.
"Vậy có của tớ không?" Đầu Lâm Hải Dương đột nhiên từ phía sau thò ra, "Bụp" một phát, Vương Kinh Kinh dùng sách gõ vào cậu ta, "Chỗ nào cũng có cậu, âm hồn không tan."
"Vậy tết năm sau, tớ bảo bà ngoại cầu cho cậu một cái." Giang Độ nhớ tới kỳ nghỉ đông, cảm thấy mình nợ Lâm Hải Dương ân tình, liền nhanh chóng hứa hẹn.
Mọi người vẫn đang mặc áo phao, cử động một cũng phát ra tiếng sột soạt, trong lớp tiếng người không ngừng, tụ tập kiểu này, đã là ngày một ít đi.
Tuy nhiên các bạn học đều quen với sự xa cách, cũng là buộc phải quen với chúng.
Biết bao người qua đường, biết bao nhiêu tiếng cười, biết bao nỗi buồn và hạnh phúc, đều đã được định sẵn sẽ kết thúc vào một lúc nào đó.
Tuần học đầu tiên lòng người vội vã, bất giác cứ thế trôi qua.
Đơn khảo sát phân ban phải có chữ ký của phụ huynh, cuối tuần Giang Độ đưa đơn cho ông bà xem, đương nhiên là không có ý kiến gì, cũng không có gì phải do dự.
Lúc thứ hai đi học nộp cho Trương Hiểu Tường, Trương Hiểu Tường đang tìm bạn học điền bù vào đơn, vẫn luôn có một số người không cẩn thận, quên điền ngày tháng.
"Xác định chọn Xã hội rồi?" Trương Hiểu Tường hỏi Giang Độ, cô gật đầu.
"Sẽ có một lần kiểm tra phân ban, cố lên, nói không chừng cậu có thể thi vào lớp Xã hội thực nghiệm." Trương Hiểu Tường không quên động viên cô, Giang Độ hơi cười, nói: "Cậu nhất định sẽ vào lớp thực nghiệm ban Tự nhiên."
"Phải là như vậy." Trương Hiểu Tường tự tin nói, cô cười lên, núm đồng tiền càng sâu, Giang Độ sửng sốt một hồi, cô biết Trương Hiểu Tường sẽ lại lần nữa trở thành bạn cùng lớp với Nguỵ Thanh Việt.
Cho dù cô thích Nguỵ Thanh Việt đến đâu, cô cũng biết mình sẽ không bao giờ chọn Tự nhiên, ban Xã hội mới là tương lai của cô.
Nếu cô đủ giỏi, ít nhất, cô có thể có may mắn đổi ban cùng lớp với cậu ấy, nhưng đáng tiếc, cô còn thậm chí không có bản lĩnh ấy.
Mà Vương Kinh Kinh chọn Tự nhiên, ý là cô có muốn làm "Người viết hộ" nữa cũng không được nữa rồi, thời gian vô hạn, cậu ấy đối với cô mà nói, thế mà lại là một chuyện càng ngày càng không có hi vọng.
"Tâng bốc người khác như vậy, còn tưởng cũng nịnh hót chọn theo rồi chứ." Giọng Trần Tuệ Minh rất gay gắt, liếc sang vài cái, cô ta đang cùng bạn cùng bàn hóng hớt.
"Người ta là muốn vào lớp thực nghiệm cơ." Bạn cùng bàn ẩn ý tiếp lời.
Trương Hiểu Tường không nghe thấy câu này, cô đã đi ra sau tìm người rồi, Giang Độ quay đầu nhìn bọn họ, không nói gì, cô không rõ có phải đang nói mình không, trong lòng chùng xuống.
Nhưng Trần Tuệ Minh rõ ràng đang trợn mắt nhìn cô, Giang Độ lập tức đỏ mặt, Vương Kinh Kinh thấy cảnh này liền chọc cô: "Mấy cái lảm nhảm kia có phải đang nói cậu không?"
Vương Kinh Kinh to giọng, Trần Tuệ Minh lập tức gọi tên cô: "Vương Kinh Kinh, cậu nói ai lảm nhảm?"
Ngay lập tức Vương Kinh Kinh bị chọc đến cười, râu trên miệng như muốn hất ra: "Có tật giật mình, xem ra cậu đúng là đang nói Giang Độ, cậu có nhàm chán không vậy, mỗi ngày đều giống mấy bác gái ở chợ, các bác cũng không lắm mồm như cậu."
"Cậu nói ai bác gái!" Trần Tuệ Minh trợn to mắt, vừa định tranh luận với cô ấy, bạn cùng bàn nhìn cô một cái, Trần Tuệ Minh hiểu ý, thay đổi chiến lược, trợn mắt nhìn Vương Kinh Kinh một cách kỳ quái, "Cậu coi người ta là bạn, người ta thì chưa chắc đâu."
Vương Kinh Kinh không biết cô ta đang nói bóng gió gì, không thèm để ý, mắng câu "Bị điên", quay người lại.
Giang Độ rất là ác cảm với kiểu cố gắng gây bất hoà này của Trần Tuệ Minh, nhưng lại không muốn xảy ra mâu thuẫn lúc này, gần đến lúc chia ban, A2 sẽ bị chia tách, không cần phải xung đột với người khác nữa.
Lúc này, lớp trưởng qua nói với Giang Độ, thầy Hứa gọi cô lên văn phòng một chuyến.
Trong lớp có trợ cấp cho học sinh nghèo, mỗi lớp ít nhất hai bạn, ở lứa tuổi này ai cũng có lòng tự trọng nhạy cảm, hầu hết mọi người đều không muốn nhận mình là gia đình nghèo.
Trên thực tế, không có nhiều học sinh nghèo ở Mai Trung.
"Không cần lãng phí số lượng người nữa, Giang Độ, điền bảng mẫu này đi." Thầy Hứa tỏ rõ tình hình, trực tiếp đẩy tờ đơn qua.
Giang Độ có chút xấu hổ, cô không phải vì lòng tự trọng, cô chỉ đơn giản cảm thấy nhà mình cũng không thật sự nghèo.
"Thầy Hứa, ông bà em đều có lương hưu, quê nhà em còn bán mảnh đất cho em ăn học, người nhà vẫn có năng lực này.
Em nghĩ, tiền này nên để cho bạn nào trong lớp cần hơn ạ."
Thầy Hứa mỉm cười: "Thầy biết, nhưng em có bao giờ nghĩ không, ông bà em ngày càng lớn tuổi rồi, trong tương lai nếu sức khoẻ không tốt sẽ phải chi tiêu rất nhiều, em còn trẻ, không biết có bệnh khủng khiếp thế nào.
Nghe lời thầy, nhận tiền này, không vì cái khác, vì hai người già mà lo nghĩ, tin lời thầy không sai đâu."
Giang Độ biết thầy có ý tốt, nhưng vẫn đứng im bất động, do dự một chút, nói: "Thầy Hứa, nếu các bạn trong lớp biết em lấy số tiền này, sẽ nói em đó."
"Thầy sẽ giải thích, em đừng nghĩ nhiều." Thầy Hứa không khỏi thở dài, "Em còn nhỏ mà suy nghĩ nhiều ghê."
Bảng mẫu cuối cùng cũng được điền xong, Giang Độ thuận tay đóng cửa văn phòng, đi tới góc