....
Hôm đó trời có sương mù.
Theo lịch là ngày 1 tháng 9 năm 2019.
Đội ngũ chương trình 《Mật danh》 đang ở tầng 15 đợi Nguỵ Thanh Việt, anh ăn mặc rất xuề xòa, quần âu, áo dài tay mỏng, cổ tay áo kéo lên hai vòng, đi giày thể thao mà mũi giày còn có vết chơi bóng bẩn.
Sau khi xuống xe, vào thang máy, thảm trải sàn và ánh đèn hành lang tầng 15 đều cùng một màu mờ mịt, có cảm giác chạng vạng, nhân viên cả nam lẫn nữ ở hàng lang đang nhỏ tiếng thì thầm gì đó.
Từ lúc xuống xe, máy quay đã hướng về phía anh, đi một đoạn đường quay một đoạn đường, anh cũng không nói tiếng nào, cứ đi về phía trước, tiếng bước chân trong máy quay vang lên vô cùng rõ ràng, người dẫn chương trình Hoàng Oanh Thì từ trong phòng bước ra, vươn tay về phía trước: "Giám đốc Ngụy, rất hân hạnh được gặp, cảm ơn anh đã tới."
Trên bàn có hai ly nước, ly thủy tinh trong suốt, Nguỵ Thanh Việt ngồi xuống, cười: "Đổi cách xưng hô đi, gọi tôi Nguỵ Thanh Việt là được rồi." Anh chỉ ra ngoài cửa sổ, "Hôm nay sương khói rất nhiều."
Hoàng Oanh Thì theo đó nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt đầu như cuộc tán gẫu: "Thời tiết không tốt, nhưng anh trông sáng sủa hơn tôi nhìn thấy trên mạng trước đây, cũng đẹp trai hơn nữa, có thể thấy rõ ràng điều đó." Nói xong cô ấy bắt đầu cười, "Anh có để tâm khi mọi người quá chú ý đến vẻ ngoài của mình không?"
Nguỵ Thanh Việt ngồi trên ghế sofa, tư thế rất thoải mái, hơi nhướng mày, tự có nét giảo hoạt của anh: "Không để tâm, tôi cũng nhìn mặt mà."
"Quý công ty tuyển người lại nhìn mặt?" Hoàng Oanh Thì cười lên, "Đúng thật là thời đại của việc nhìn mặt, vậy nên, anh có để tâm khi mọi người định nghĩa anh không, ví dụ như, idol mạng? Việc mọi người tranh luận về anh nằm ở, bản thân anh xuất thân là người có cả bằng Thạc sĩ và Tiến sĩ, từ nước ngoài trở về, học bá tiêu chuẩn, mới nổi trong giới khoa học công nghệ, nhưng một tinh anh như vậy lại cũng chạy đi làm idol mạng, hơn nữa còn làm về phổ cập khoa học đơn giản nhất, tuy video có cảnh anh xuất hiện không nhiều, nhưng lưu lượng lại rất lớn, rất được thảo luận và săn đón, vậy anh có suy nghĩ gì về những tranh luận đó? Liệu có cảm thấy cách hình dung idol mạng này, thiếu phong cách?"
Nguỵ Thanh Việt uống một ít nước lọc, giọng điệu nghe còn thoải mái hơn tư thế ngồi: "Cái khái niệm idol mạng này, nó nên là một từ trung lập, nhưng có thể có nhiều lý do khiến bây giờ khi mọi người nhắc đến từ này, cảm giác có rất nhiều nghĩa đen.
Đối với tôi, cái từ này, ý nghĩa của nó là do mọi người đưa cho, vậy nên nó hoàn toàn có thể thay đổi theo thời gian, từ không tốt lại biến thành tốt, phải không? Còn về cô nói phổ cập khoa học đơn giản, tôi không đồng ý với điều này.
Tôi sở dĩ xuất hiện, một là vì sẽ có lúc công ty tuyên truyền cần đến, mặt khác là bản thân tôi cũng rất có hứng thú tham gia vào buổi phổ cập khoa học như thế này, có một người bạn đã đặc biệt thành lập một đội để làm chương trình như này, để mọi người cùng hiểu khoa học, là điều vô cùng quý giá.
Có lẽ mọi người sẽ hiểu nhầm, đó là những thứ nghe có vẻ thông tục là những thứ rất thiển cận."
"Nhưng anh không thể không thừa nhận, rằng nhiều khi sự thật là như thế, thông tục, lúc đối mặt khó tránh khỏi tình cảnh sâu sắc." Hoàng Oanh Thì nói.
Nguỵ Thanh Việt nói: "Khoa học không phải như thế, mọi người cảm thấy chuyện này đơn giản, là bởi vì bạn hiểu những gì tôi giảng rồi, nhưng bạn không biết rằng tôi vì muốn bạn hiểu, khiến bạn cảm thấy rất đơn giản, đằng sau đó là cả quá trình như thế nào? Hơn nữa trong lĩnh vực này, các bậc đại học sĩ nắm vững kiến thức không chiếm lĩnh, người ta lại hy vọng người như nào sẽ truyền thụ nó? Chuyên gia sức khoẻ?"
Sự sắc sảo thoáng qua, giấu trong câu hỏi ngược dí dỏm cuối cùng.
"Vậy có nghi ngờ gì về việc sử dụng trình độ học vấn cao và kiến thức chuyên môn để kiếm lưu lượng không? Hay là nói, có bao giờ anh nghĩ rằng, một vài video anh thực hiện lại mang tính thời sự cao đến vậy, nói một cách đơn giản, có phải cũng có yếu tố nhan sắc ảnh hưởng không?" Hoàng Oanh Thì ném câu hỏi lại cho anh.
Nguỵ Thanh Việt dùng ngón tay vuốt lông mày, bình tĩnh nói: "Đây là hai câu hỏi hay.
Cái từ lưu lượng này, hiển nhiên trong ngữ cảnh câu hỏi của bạn, có nghĩa xấu của nó.
Vừa nãy tôi đã giải thích qua rồi, ý nghĩa của một từ là do mọi người cho nó.
Vậy tôi không cảm thấy lưu lượng có vấn đề gì, thì nó nghĩa là không vấn đề gì.
Mọi người đều theo đuổi sự ngắn ngủi, theo đuổi cách làm thế nào trong vòng một phút đạt được cảm giác vui vẻ thích thú nhất, nhưng sự tồn tại của niềm vui này cũng rất ngắn, dẫn đến việc mọi người không ngừng lướt cái tiếp theo cái tiếp theo.
Tôi sẽ không bình luận điều này là đúng hay sai.
Một video có bản thân tôi tham gia, ngắn nhất là mười phút, dài nhất có thể là nửa tiếng, nó vẫn có tác dụng giữ chân mọi người, sẵn sàng xem, sẵn sàng biết một số kiến thức đúng đắn, có lẽ, sẽ vô tình nâng cao trình độ khoa học của người xem, đây đã là ý nghĩa lớn nhất rồi."
Anh cười nửa đùa nửa thật, "Về nhan sắc thì, tôi không đến mức cũng không cần thiết phải sốt ruột hay lo lắng về chuyện không phù hợp đạo đức, lo lắng rằng lưu lượng này chỉ đến từ vẻ ngoài, câu hỏi này của cô, có thể hỏi nhân viên ngành nghề nào đó sẽ có tính liên quan hơn đó."
Hoàng Oanh Thì mỉm cười hiểu ý, Nguỵ Thanh Việt hài hước có chừng mực.
Cuộc phỏng vấn của cô, khác với cuộc phỏng vấn độc quyền của Tạp chí Tài chính & Kinh tế với Nguỵ Thanh Việt, nó không quá rập khuôn, cũng không quá trau chuốt, mà mang tính chất tiếp xúc nhiều hơn.
"Sơ yếu lý lịch của anh trông rất đẹp, phải nói rằng anh tuổi trẻ tài cao.
Từ trước đến nay, hình như không có chuyện gì thất bại.
Anh sinh năm 1991, vậy sắp đến 30 tuổi rồi, anh cảm thấy đặc điểm của thế hệ anh được thể hiện trên chỗ nào con người anh?"
"Định nghĩa thất bại như thế nào?" Nguỵ Thanh Việt hỏi ngược lại cô ấy, "Dùng tiêu chuẩn nào để đánh giá? Tôi không thể đại diện cho thế hệ của chúng tôi.
Tôi là một cá nhân, vẫn còn rất nhỏ bé, không nói đến tuổi trẻ tài cao được, cô bảo tôi nói đến đặc điểm của thế hệ bọn tôi, có thể cái này là một câu hỏi lớn, với tôi mà nói."
Hoàng Oanh Thì nói: "Tôi hiểu ý của anh, nhưng thời gian luôn để lại một số dấu vết trên mỗi cá nhân, ví dụ, khi tôi còn đi học, các giáo viên thích thảo luận về chính trị, và cho đến bây giờ, có thể có một nhóm các ông già ở tầng dưới tụ lại với nhau vẫn thích thảo luận vấn đề này, nhưng tôi dường như không thể cảm nhận được sự nhiệt tình này ở những người độ tuổi của anh, ở những người cùng tuổi với tôi đặc biệt là nam giới cũng vẫn khá nhiệt tình."
Nguỵ Thanh Việt đối với nhứng vấn đề không muốn nói quá sâu, sẽ khéo léo né tránh, Hoàng Oanh Thì nhìn ra được thái độ của anh, nói: "Có thể hiểu rằng, anh là một người rất mâu thuẫn?"
"Sao lại nói thế?" Anh đổi tư thế.
"Một mặt, anh sẽ lo lắng về việc những người xung quanh có quan tâm đến phổ cập khoa học hay không, hành động của anh có thể mang lại những ý nghĩa tích cực nào không.
Mặt khác, anh lại giữ khoảng cách với người khác, không đưa ra đánh giá, như một kiểu thờ ơ không quan tâm, bản thân phạm vi kinh doanh của công ty anh bao gồm năng lượng mới về trí tuệ nhân tạo và công nghệ lái xe tự động trong các lĩnh vực mới, bất kể động cơ chủ quan là gì, nhưng về mặt khách quan, nó thực sự như muốn thay đổi thế giới, làm cho thế giới trở nên tốt hơn, có phải nghề nghiệp cũng ảnh hưởng đến tính cách của anh không?"
Nguỵ Thanh Việt cười: "Động cơ chủ quan? Tiền đấy, thế giới sẽ thực sự trở nên tốt hơn sao? Tôi không biết, nhưng tôi không nghĩ rằng hai phương diện này mâu thuẫn, cho dù chúng mâu thuẫn, điều đó không phải cũng bình thường sao? Con người luôn mâu thuẫn trong ngoài."
"Anh đã bao giờ ở trong trạng thái rất mâu thuẫn chưa?" Hoàng Oanh Thì tiện tay đổ đầy nước cho anh.
Nguỵ Thanh Việt dường như nghĩ cũng chả cần nghĩ, gật đầu: "Có, năm đó tôi xuất ngoại du học, trước khi đi, tôi đã mong chờ nó rất lâu, vô cùng cấp thiết.
Bởi vì quan hệ giữa tôi và bố rất căng thẳng, luôn muốn thoát khỏi môi trường lúc đó.
Sau này khi thực sự sang Mỹ du học rồi, ngược lại lại có cảm giác như đi lưu đày, cảm giác lang thang, những năm qua sống thực sự rất buồn chán, tôi không thích xã giao, chỉ vùi đầu vào nghiên cứu, sau này về nước rồi, cho đến bây giờ, tôi lại có cảm giác hụt hẫng."
"Quan hệ với bố căng thẳng, có thể hiểu là