Người cô còn mềm hơn nhung.
Những bông hoa hồng diễm lệ, liên tục nở, rồi tàn lụi, những quả mọng kín mít như nổ tung.
Khi cơn thủy triều rút, cô hỏi anh vết thương trên người còn đau không.
Đầu lưỡi như bị lửa thiêu đốt, không nói được một câu hoàn chỉnh, Nguỵ Thanh Việt chỉ đành không ngừng hôn lên tóc cô.
Giang Độ cào lên lưng anh, thế nên việc đầu tiên anh làm là đưa tay cô ra dưới ánh đèn, a, móng tay Giang Độ phải được cắt thôi, móng tay hồng phấn, tựa như cánh hoa, nhưng rõ ràng là chủ nhân nó không hề cắt tỉa cẩn thận như thế nào, cũng không có thời trang như những cô gái cùng tuổi, đi làm móng này kia.
"Anh giúp em cắt móng tay nhé?" Nguỵ Thanh Việt hỏi cô, trên người anh cũng có vài vết sẹo khó coi, nằm rải rắc trên các phần cơ căng cứng.
Giang Độ nói được, nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo trên vai anh, mặt vừa nóng vừa đỏ bừng.
Nguỵ Thanh Việt sờ sờ mặt cô, sau đó xuống giường, tìm bấm móng tay, bắt đầu cắt móng tay cho Giang Độ.
Bàn tay cô như không có xương, sắc tay như đồ gốm sứ, cũng như thân thể, Nguỵ Thanh Việt vẫn luôn ngạc nhiên vì làn da trắng buốt của cô, có thể sinh ra trắng bóc như thế, nhưng giờ lại giống như quả đào ngọt.
Móng tay hình trăng khuyết rơi ra, anh cắt cẩn thận, không quên hỏi cô: "Anh cắt như thế nào?"
"Có vẻ không ra sao." Giang Độ cúi đầu, mái tóc bồng bềnh như mây hai bên, ý cười ẩn hiện khiến anh nhìn không rõ mặt.
Nguỵ Thanh Việt không tin: "Nói nhảm, anh cắt xấu chỗ nào?" Anh mở tay cô trong lòng bàn tay mình, nhón chặt ngón tay cái, giơ lên dưới ánh đèn, "Chỉ có đẹp như vậy thôi, đổi người khác sẽ không cắt được cho em vòng trăng hoàn hảo như này đâu."
Giang Độ mặt vẫn rất đỏ, cô nhỏ giọng nói: "Anh vẫn luôn tự luyến như vậy sao?"
Nguỵ Thanh Việt cười khinh thường một tiếng: "Sao có thể gọi anh là tự luyến được? Chỉ là sự thật khách quan mà thôi, anh muốn làm gì cũng đều có thể hoàn thành rất tốt."
"Vậy tại sao công ty khởi nghiệp của anh lại phá sản?" Giang Độ tiếp tục nhỏ tiếng nói.
Nguỵ Thanh Việt sắc mặt bình tĩnh: "Bán giá cao quá, không phải ai cũng đáng với cái giá này."
Ánh mắt Giang Độ nhẹ rơi xuống chăn bông bên cạnh, cô nói: "Ồ, anh thật đáng giá như vậy, em không có tiền phải làm sao?"
"Gì cơ?" Nguỵ Thanh Việt bối rối một hồi, áo ngủ anh mặc lộn xộn, rộng thùng thình, như cơ thể đã có phản ứng, xoay mặt Giang Độ lại, ánh mắt chân thành lại mơ hồ, hơi thở phả lên mặt cô, "Nếu là em thì anh không lấy tiền, anh đưa tiền cho em được không? Anh sẽ đưa hết tiền cho em."
Nói mấy lời như người say vậy.
Giang Độ cố kìm lại không cười.
Nguỵ Thanh Việt quay người lại, anh nhặt từng móng tay vừa cắt, gói nó vào khăn giấy, đặt lên bàn đầu giường.
Giang Độ kéo anh: "Anh gói vào làm gì?"
Nguỵ Thanh Việt cười, đóng ngăn kéo, anh đứng dậy rót cho cô một ly nước ấm, anh đi đến đâu, ánh mắt của Giang Độ nhìn đến đó, Nguỵ Thanh Việt đi chân trần, đi trên thảm trải sàn không tiếng động.
Đợi khi cô uống nước xong, anh lại ấn cô xuống.
Rồi bắt đầu sờ mó, chiếc giường như sắp sập đến nơi.
Giang Độ không dám nhìn vào mắt anh, hơi thở càng ngày càng gấp.
Nhưng Nguỵ Thanh Việt lại cau mày, anh đột nhiên nói: "Ga giường hình như ướt rồi? Em không cảm thấy sao?"
Giang Độ đỏ bừng cả mặt, cứng ngắc đẩy anh ra, ngồi dậy, nói: "Hình như là vậy."
Nguỵ Thanh Việt mở tủ quần áo, lấy ra bộ ga trải giường và chăn bông mới, đập vào mặt Giang Độ, hỏi cô: "Anh ghét nhất thay mấy thứ như này, em giúp anh được không?"
Giang Độ bóc ga trải giường, cái đầu lộ ra, tóc tai rối tung như chuồng gà.
Cô bắt đầu thay ga trải giường, thay chăn bông, sức lực vẫn yếu như vậy, không giũ ra được, rơi xuống giường nhăn nhúm.
Nguỵ Thanh Việt vốn đang khoanh tay nhìn, cũng chỉ nhìn được vài giây, sau đó đi tới, dồn cô ra, đẩy cô sang một bên: "Vẫn để anh làm thì hơn."
Anh sức khỏe, lúc anh trải ga giường có kèm theo luồng gió mát lạnh phả vào mặt.
Trên ga giường mới thay có vết nhỏ màu đỏ sẫm, rất nhỏ, Nguỵ Thanh Việt dừng lại, nhìn kĩ vết đó, còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị Giang Độ giật lấy, cô ôm vào lòng, mím môi nói: "Máy giặt ở đâu? Em đi giặt."
Nguỵ Thanh Việt cười, cười giống như điếu thuốc sáng rồi mờ dần.
Nhìn thấy cô đi ra ban công, anh chặn cánh tay, không cho cô rời đi, trong mắt hiện lên vẻ khiêu khích khó hiểu: "Còn chưa hỏi em nữa, cảm giác như nào?"
Giang Độ cúi xuống, muốn chui ra khỏi cánh tay anh, nhưng lại bị Nguỵ Thanh Việt kéo lại, nhốt vào góc bên cạnh tủ quần áo, anh cúi xuống, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, cứ thế lấy đống đống ga giường bị cuộn tròn trong tay cô rút ra, ném xuống đất, một chân đá đi.
"Giặt cái gì, không giặt." Nguỵ Thanh Việt bế cô lên, đè cô xuống giường, vừa nhéo tai cô vừa trầm giọng nói: "Có muốn nghiên cứu anh không?"
Bàn tay Giang Độ hoảng loạn rút khỏi lòng bàn tay anh, anh dẫn dắt rất nguy hiểm, cô không khỏi run rẩy dưới sự khống chế của anh, muốn nhắm mắt lại.
Nguỵ Thanh Việt nhìn ngọn đèn đầu giường, tắt nó đi, trong bóng tối cắn tai cô nói: "Đừng sợ anh như vậy, bé con."
Anh bắt chước bà ngoại, gọi cô là "Bé con".
Trái tim Giang Độ như sụp xuống tận giường, cô đột nhiên nói: "Nguỵ Thanh Việt, em rất hạnh phúc." Vừa nói, cô liền muốn khóc, trong bóng tối dường như gan to hơn, "Anh hạnh phúc không? Em muốn biết anh có vui không?"
Tới mũi Nguỵ Thanh Việt cũng như lộ ra nụ cười: "Ngốc ạ."
"Anh có hạnh phúc không?" Giang Độ hỏi lại.
"Hạnh phúc", anh ranh mãnh ám chỉ với cô, "Nếu như em nguyện ý nghiên cứu anh, anh sẽ càng hạnh phúc hơn."
Thế là, Giang Độ bị buộc phải đi sâu nghiên cứu cơ thể anh.
Nguỵ Thanh Việt nói, anh phải có qua có lại, cũng phải nghiên cứu lại em chứ phải không?
Ngày hôm sau tỉnh dậy, điện thoại Nguỵ Thanh Việt liên tục đổ chuông, Giang Độ vẫn chưa tỉnh, anh đứng dậy cầm điện thoại ra ban công nghe, có ngành hàng salon tạm thời yêu cầu anh phải đến tham dự.
Nguỵ Thanh Việt muốn mắng người.
Lần đầu tiên anh cảm thấy công việc cmn là thứ vớ vẩn, salon, salon, salon cái con khỉ.
Ba ngày năm đêm không xuống giường đã nói đâu?
Bây giờ anh đã ra khỏi giường, còn phải làm gì đó ăn, tìm quần áo, giày dép, trên giường còn có em bé cần chăm sóc.
Nguỵ Thanh Việt đi đến tủ lạnh, trong tủ lạnh không có thứ gì ngoại trừ nước khoáng, sữa và đồ uống thể thao, toàn là chất lỏng.
Anh chợt nhớ ra nhà bếp của anh chưa