Khe núi sâu thẳm, gió rít từng hồi, sương mù lạnh lẽo không ngừng quấn lấy cơ thể anh, anh cố gắng hết sức, nhưng vẫn thất bại.
Nguỵ Thanh Việt dần mất đi hình dạng con người, biến thành chiếc lá mục nát, bay theo chiều gió, anh tự do rồi, kéo lê cơ thể tàn tạ của mình, cơn gió đưa anh trở lại bệnh viện ở Thượng Hải, anh nhìn thấy Nguỵ Thanh Việt biến thành hình dạng một cậu bé, dựa vào cửa sổ ngủ, anh cười, sao có thể làm phiền giấc mơ của đứa trẻ chứ?
Thế nên, anh lặng lẽ đi qua, không nói một lời.
Gió cuốn anh đi về phía trước, anh là chiếc lá, có thể đi khắp mọi nơi, cơ thể còn nhẹ nhàng linh hoạt hơn cả gió, còn cả thế giới rộng lớn kia.
Bay qua núi cao, bay qua biển lớn.
Cả thế giới như là vật ngoài thân.
Anh không biết mình đã bay theo gió bao lâu rồi.
Cho đến khi một chiếc túi nhựa khó chịu đập vào người anh, chiếc lá rơi xuống trước cổng trường cũ.
Là Mai Trung.
Anh nhận ra trường cũ, chiếc lá cuối cùng cũng nhớ lại những ngày còn tươi trẻ, xuân ý dạt dào, ánh nắng vừa phải, bụi mịn bay khắp nơi, chiếc lá như anh, cũng đã từng mang sắc màu tuổi trẻ.
Vậy, nếu đã bay đủ lâu rồi, cơ thể càng lúc càng mệt mỏi, vậy thì dừng lại một chút.
Chiếc lá muốn nhìn rõ tất cả những vật cũ, anh cũng là một vật cũ của Mai Trung.
Một cái quất roi vụt xuống, đánh cơ thể vốn đã tả tơi của anh càng thêm nát tươm, anh nhịn đau nói, cho tôi nhìn một cái.
Cho tôi nhìn một cái thôi.
Đòn roi vụt xuống càng thêm tàn nhẫn, anh không muốn bị đập nát, từng mảnh từng mảnh vỡ không chút do dự đi về phía bóng cây roi, ánh mắt đó, vẫn chưa thể nhìn thấy, anh mãi mãi không cam tâm.
Vĩnh viễn không bao giờ khuất phục thời gian.
Nhưng anh quên mất rằng mình chỉ là một chiếc lá.
Lá cây hóa tro tàn, bị gió thổi bay lên, trong chốc lát tụ rồi lại tan, giống như những đốm đen nhỏ li ti ở xa bóng chim ngạn, cuối cùng biến mất giữa bãi đất hoang mênh mông, anh cũng không còn hình dáng chiếc lá nữa.
Thế giới thực sự thành vật ngoài thân.
"Nguỵ Thanh Việt, để tớ ghép cậu lại nhé." Một chú Tweedy Bird vụng về nhảy qua, cô gom lại đống tro tàn.
Anh tan tành vô cùng, không ai biết rằng một chiếc lá lại có thể tan nát đến như vậy.
Tweety Bird thực sự đã ghép anh lại với nhau, cô ấy bận rộn vô cùng, không biết mệt mỏi.
Cô có cái đầu to, thân hình mảnh khảnh, cùng đôi chân dài.
Ồ, cô vậy mà biết tên của mình.
Anh trở lại thành chiếc lá, cho dù mang đầy vết sẹo.
Tweety Bird nói rằng dáng vẻ cậu như này thật không ổn, cậu phải trở lại cây, mau về đi, về bên cái cây, cậu mới có thể lấy lại màu sắc, sắc xanh tươi đẹp, đó là sắc màu của thanh xuân.
Anh nghĩ, mình đã rời khỏi cây rồi, sao có thể quay về được?
"Tớ đã rời đi quá lâu, cũng không có ý định trở về." Anh nghiêm túc nói.
Tweety Bird lắc đầu, đã nhấc anh lên, gắng sức như lúc gom anh lại, cô đưa anh lên cây.
Anh từ chối, vùng vẫy, anh nói, tớ còn chưa nhìn một cái nữa.
Thế là, với tư cách là một chiếc lá, anh cãi nhau với Tweedy Bird.
"Tớ không nhớ cây to." Anh lạnh lùng nói.
Tweedy Bird nghiêng đầu, cô cười: "Cậu thật ngốc, chỉ khi mọc trên cây lá mới tràn đầy sức sống."
"Tớ không muốn tràn đầy sức sống."
"Làm gì có chiếc lá nào không muốn tràn đầy sức sống chứ?"
"Tớ không muốn."
Anh bướng bỉnh muốn rời khỏi cây, Tweety Bird cố gắng ngăn anh, cô trở nên buồn bã, đau lòng, cô rơi nước mắt: "Nguỵ Thanh Việt, tớ đã cố gắng gom cậu trở lại như vậy, không phải để cậu tan nát lần nữa."
"Vậy cậu ở lại bên tớ." Chiếc lá vội vàng nói, "Cậu ở lại bên tớ, tớ sẽ ở trên cây."
Tweety Bird đồng ý anh.
Cuối cùng thỏa thuận đã đạt được, khi gió trở lại, Tweety Bird từ trên cây đột ngột rơi xuống, không kịp nói lời tạm biệt với anh.
Cô không còn khả năng dang rộng đôi cánh bay nữa, vì để ghép anh lại, đã dùng hết tất cả sức lực rồi.
Bầu trời hừng sáng, rèm cửa thông minh đúng giờ chậm rãi mở ra.
Ánh mặt trời chiếu vào lông mi khẽ động của Nguỵ Thanh Việt, anh mở mắt ra.
Mặt dây chuyền hình Tweedy Bird hằn sâu trong lòng bàn tay.
Thế giới hôm nay với thế giới hôm qua không có gì khác biệt, mặt trời vẫn như vậy, những toà cao tầng vẫn như vậy, đường chân trời thành phố cũng vẫn như vậy.
Chỉ có anh, không trong chuỗi thời gian chính xác.
Nguỵ Thanh Việt đột nhiên chạy xuống giường, anh mở tủ đầu giường ra, trong đó, không có thứ gì cả, không có khăn giấy, càng không có móng tay được bọc trong khăn giấy, màu hồng phấn, hình trăng khuyết, vụn móng tay thừa đáng yêu.
Anh không tin, lôi cả ngăn kéo ra, đem đến chỗ có ánh sáng mặt trời để nhìn.
Vẫn không có gì.
Anh ném ngăn kéo đi, lại chạy đến cửa ra vào, trong tủ giày, có đặt đôi dép phụ nữ trong nhà chưa cắt mác, chưa từng có dấu tích dùng qua, đôi dép màu vàng tơ.
Chiếc đồng hồ lặng lẽ nằm trên bàn phòng khách, chạy chính xác, như thể không có ai khác đi lại ở đó.
Anh lặng lẽ nhặt nó lên, nhìn thời gian.
Đột nhiên, anh như phát điên chạy trở lại phòng ngủ, mở tất cả các cửa tủ.
Rầm một tiếng, tất cả quần áo xuất hiện trước mắt.
Quần áo không được sắp xếp theo mùa, áo khoác anh quên ủi, tất của anh không được cuộn lại.
Đôi mắt Nguỵ Thanh Việt cuối cùng cũng dần trở nên tuyệt vọng.
Nếu như, đôi môi ấm áp, mái tóc dài mềm mại, cơ thể mượt mà như nhung kia không có thật, anh không biết còn điều gì là thật nữa.
Anh đi đến tủ quần áo, nơi có bộ quần áo cũ.
Chiếc áo khoác bò từng mặc thời cấp ba, không phải bị giặt đến bạc trắng, mà vốn dĩ đã là kiểu màu cũ vậy.
Ngón tay xoa nhẹ bộ quần áo cũ, nước mắt đột nhiên rơi xuống, anh vùi mặt vào đó, một mình đứng đó rất lâu, rất lâu.
Giấc mơ nồng cháy suốt đêm, anh sửa chữa sai lầm hai lần trước, trượt dài trên con đường đúng đắn, cưỡi trên đôi cánh giấc mơ.
Mọi thứ đều thật hoàn hảo.
Càng hoàn hảo, càng dễ tan vỡ.
Anh lần nữa gặp lại cô trong chính thế giới mà anh tạo ra.
Hơn nữa còn hoàn toàn có được cô.
Chuông điện thoại rung lên, đầu dây bên kia nhắc anh, buổi phỏng vấn của Hoàng Oanh Thì được sắp xếp lúc 9 giờ, xe của tổ chương trình 《Mật mã》 đã lên đường, sắp đến đón anh, địa điểm là tầng 15 Khách sạn Park Hyatt.
Bởi vì tình hình dịch bệnh, chương trình đã bị tạm dừng một thời gian.
Bây giờ cả nước đã hoạt động trở lại.
Nguỵ Thanh Việt theo thói quen hỏi đối phương, hôm nay là ngày bao nhiêu.
Đầu dây bên kia có vẻ rất quen với câu hỏi của Nguỵ Thanh Việt, nói: "Giám đốc Nguỵ, hôm nay là ngày 20 tháng 3 năm 2020, tiết xuân phân."
Tiết