THẦY ƠI! EM YÊU ANH

Tôi Ưu Ái Bạn Gái Mình


trước sau

Lục Thiếu Thần ôm cô không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn cô, nói: "Nếu em không muốn ra ngoài.Thì ở đây nằm nghỉ một chút, lát nữa tôi sẽ nấu gì đó cho em."

Mân Huyên ngoan ngoãn gật đầu, quyết định nằm trên giường ngủ một chút. Lục Thiếu Thần vừa đi, gương mặt không tự nhiên của cô lại trở về lúc ban đầu.

Nhớ lại vừa rồi không biết tại sao Thầy Lục rất kích động hôn cô. Suy nghĩ một lúc cũng không tìm ra câu trả lời.

Chìm trong căn phòng yên tĩnh.

Mân Huyên không suy nghĩ gì nữa kéo chăn, ôm gối ôm mềm mại, khép đôi mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Trong bàn ăn, Lục Thiếu Thần ngồi ăn không mấy vui vẻ, lâu lâu liếc nhìn về phía cửa phòng, cố nặng ra nụ cười khi Thu Ngọc gắp thức ăn, hay nói chuyện với anh, cứ như kiểu muốn ăn uống cho nhanh để tiễn khách.

Mẹ Lục vừa ăn cơm vừa liếc nhìn thăm dò Lục Thiếu Thần. Bà nhìn sơ cũng biết tâm trí con trai bà để ở đâu. Nhìn dáng vẻ nhạt nhẽo của con trai bà chỉ biết lắc đầu.

Lục Thiếu Thần không có hứng thú với bữa ăn này, nhưng thấy Mẹ và Thu Ngọc vừa ăn cơm nói chuyện rất hăng say nên cũng không cắt ngang, chỉ ừ coi như mình đang nghe.

Sau khi Mẹ anh và cô gái kia đã về, anh liền đi đến phòng ngủ. Nhìn trên chiếc giường ngoài anh ra chưa từng có cô gái nào ngủ qua, nay lại vỗ về giấc ngủ của cô nhóc này. Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến ngồi bên cạnh giường đưa tay chạm nhẹ lên má cô. Không tự chủ được anh cúi người hôn nhẹ lên môi Mân Huyên.

Bờ môi bị anh cọ nhẹ, giống như có một luồng điện mạnh làm Mân Huyên tỉnh giấc, vừa mở mắt nhìn cận kề mặt anh, cô chớp chớp mắt không giám cử động, ngây người ra...

Tình huống này là sao? Thầy Lục hôn trộm cô sao?

Lục Thiếu Thần lại chẳng cảm thấy rất bình thường, vốn dĩ đây là thân mật của hai người đang yêu nhau, anh ngẩn mặt lên, hỏi:" Tôi làm em tỉnh giấc sao?"

Mân Huyên hết gật đầu rồi đến lắc đầu, khiến Lục Thiếu Thần có chút buồn cười.

" Dậy đi, tôi sẽ đi nấu gì đó cho em."

Kiểu nói chuyện một người hỏi một người chỉ im lặng, qua ánh mắt có thể hiểu được nhau như vậy quá quen thuộc với cả hai.

Anh nghiên đầu nhìn cô, ngón tay vuốt dọc sống mũi thanh tú của cô. Dường như anh rất hay làm hành động này, Mân Huyên nuốt nuốt nước miếng, căng thẳng nhìn anh:" Dạ "

Tình chàng ý thiếp nhìn nhau cuối cùng chán. Cuối cùng chàng phải ra ngoài xuống bếp làm cơm cho nàng.

20 phút sau......

Một người ăn cơm, một người ngồi nhìn thì làm sao tự nhiên cho được, Mân Huyên cố gắng cũng ăn hết một nửa dĩa cơm xào bò mà anh làm cho cô, hoàn toàn không muốn ăn nữa cô nói: "Em ăn no rồi."

“ Ăn ít thế mà đã no rồi à?...... ăn như vậy sao có sức khỏe được?”“ Em no thật rồi mà....Em đi rửa bát.”

"Cứ để đó.....Không cần rửa đâu." Lục Thiếu Thần đang uống trà Atiso, liền để ly trà xuống: "Dù sao sau này cũng thường xuyên tới.Sau này em muốn sẽ để em rửa."

“ Dạ ”..... Mân Huyên nghĩ. Sau này thường xuyên tới là sao?Không lẽ......" Cô nói: " Thường xuyên tới?"

" Em Không thích đến đây thường xuyên sao?"

Anh hỏi.

" Thích ạ..." Cô đáp nhanh.

" Ừ......Hôm nay làm bài kiểm tra tốt không?" Lục Thiếu Thần đã nhìn qua bài kiểm tra sáng nay cô làm, tương đối tốt nhưng anh vẫn giả vờ không biết mà hỏi, anh muốn lấy đề tài để nói chuyện tiếp với cô.

" Dạ....cũng được ạ...."

Hai người nói chuyện qua lại rồi anh bảo cô đem sách vở ra anh ra thêm một số bài tập của những đề thi tốt nghiệp mấy năm về trước cho cô làm thử, bài nào khó anh giải và giảng cho cô hiểu. Còn anh đang ngồi chấm điểm bài kiểm tra hôm nay.

" Thầy Lục......"

" Hửm."

" Thầy cho em làm thử hết đề thi mấy năm trước, như vậy em có được xem là học sinh được thầy ưu ái nhất lớp không?" Cô nhìn anh cắn cây bút hỏi.

Lục Thiếu Thần đang chấm bài kiểm tra tuy không nhìn cô nhưng liền trả lời:" Tôi không ưu ái học sinh, tôi ưu ái bạn gái mình."

Mân Huyên mỉm cười hài lòng:" Dạ.... em hiểu rồi."

Hai người cứ thế làm việc siêng của mình, cho đến khi xong việc đến giờ Mân Huyên phải về.

Mân Huyên nhìn qua màn hình điện thoại vì từ trưa giờ ăn uống trôi hết rồi mà cô không để ý giờ nhìn lại thấy nhợt nhạt,cô lấy cây son ra thoa một ít lên môi.

Lục Thiếu Thần cầm áo khoác trong phòng ngủ đi ra thấy cô đang thoa son, anh nhếch môi cười:" Đi thôi.....tôi đưa em về."

" Dạ...."

Mân Huyên cất son và điện thoại vào balo rồi nhanh chân theo sau anh.

************

Cuộc sống của Mân Huyên từ ngày quen Lục Thiếu Thần trở nên có nề nếp hơn, ban ngày chăm học, buổi tối ngủ sớm như lời anh khuyên.

Thời gian trôi qua rất nhanh mới đó còn vài ngày nữa là diễn ra cuộc thi nam sinh nữ sinh thanh lịch của trường.

Mấy ngày nay, dù chưa đến hè nhưng nhiệt độ không khí của thành phố HCM trở nên nóng bức khó chịu, mỗi ngày lên lớp, với những phút ít ỏi của giờ giải lao cả lớp đều bắt Mân Huyên và Hoàng Thiên đi trình diễn thử trước bạn bè để đến ngày đó lên sân khấu đi cho tự nhiên.

Cả lớp điều phấn khích vì cả Mân Huyên và Hoàng Thiên đều kết hợp đi rất ăn ý. Nên những cuộc diễn tập thử thế này điều sớm kết thúc.

Trong khoảng thời gian yêu đương với Thầy Lục, muốn đi xe anh về. Lúc nào Mân Huyên cũng phải đi bộ cách xa trường vài trăm mét mới được ngồi xe anh vì sợ người khác trong trường nhìn thấy.

Mân Huyên vừa thấy xe Lục Thiếu Thần dừng lại, tự nhiên kéo cửa xe, nhanh chóng ngồi vào ghế phụ, rồi quay sang mỉm cười với anh.

Tình yêu của cô rất trong sáng, sau giờ học lúc nào cô cũng được ăn cơm với Anh, được anh dậy kem nữa, không ăn cơm ở nhà anh thì ra tiệm ăn như một thói quen.

Mân Huyên không hề biết lúc cô vừa lên xe thì Hoàng Thiên chạy xe máy đằng sau đã nhìn thấy.Cô ôm balo trước ngực cười cười định nói với anh hôm nay không có tiết toán khiến cô buồn chết. Thì anh rủ mắt nhìn cô lên tiếng.

" Hôm qua em ngủ rất muộn đúng không?"

" Không có...... tối qua em ngủ rất sớm, nhắn tin với thầy xong liền đi ngủ."

Nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của cô. Lục Thiếu Thần lườm cô một cái, nhíu mày: "Ngủ rất sớm.......Thật không?"

Mân Huyên gập bẻ mấy đầu ngón tay, suy nghĩ một lúc rồi thành thật trả lời:" Hơi trễ một chút "

Lục Thiếu Thần nhìn về phía cô lần nữa, trong
ánh mắt có thêm vài phần không vui: "Một chút là mấy giờ?"

Mân Huyên do dự rồi nói: "Gần một giờ sáng " Sợ anh trách, cô nói lí nhí:" Em cũng muốn ngủ sớm nhưng mắt cứ mở thì làm sao được ạ....."

Lục Thiếu Thần cũng chỉ muốn tốt cho cô, con gái không nên thức quá khuya, sẽ không tốt đến sức khỏe, da dẻ. Nhưng anh sợ mình nghiêm túc cứ nói về đề tài ngủ sớm hay muộn lại khiến cô không được thoải mái, lại nghĩ anh khó khăn này kia.

“ Sau này tôi sẽ dạy em ngủ sớm...”Anh thản nhiên nói.

Dạy cô ngủ sớm?

Mân Huyên chỉ cần nghe thấy hai chữ " Anh dạy " là mặt cô bắt đầu nóng lên. Nghĩ đến những lần anh dạy cô học bài đều hôn môi....

Mấy lần trước thì không nói, lần gần đây nhất là...ngay hôm qua. Cô và anh.......

Mân Huyên tự đỏ mặt khi nghĩ đến, cô lắc nhẹ đầu,thật sự không giám nghĩ thêm nữa:" Không được........ không được nghĩ đến nữa."

Lục Thiếu Thần thấy cô đỏ mặt, nhìn một lúc bỗng hỏi: " Sao tự dưng em đỏ mặt thế?"

" Đâu có ạ...." Mân Huyên đưa tay sờ lên mặt mình rồi quay mặt ra ngoài cửa sổ không giám nhìn anh sợ anh phát hiện suy nghĩ xấu hổ của mình.Sau khi đưa Mân Huyên về nhà. Lục Thiếu Thần đi gặp cậu bạn thân phứơc Thịnh ở một quán cà phê.

" Tối nay đi xoã một bữa đi. Chứ ở nhà hoài chán quá ông ạ." Phước Thịnh nói.

" Cậu có vợ rồi mà cứ than chán hoài là sao? Chán thì đưa vợ ra ngoài chơi hay đi du lịch gì đó cho khoay khỏa. " Lục Thiếu Thần nhàn nhạt nói rồi bưng ly cà phê lên uống một ngụm.

" Mấy hôm nay vợ tôi giận dỗi về bên ngoại rồi."

" Vợ chồng son mới cưới sao lại cãi nhau đến mức để vợ bỏ về nhà ngoại như thế? Cậu còn không đến xin lỗi rồi đưa vợ nhà đi, ngồi đây than vãn có ích lợi gì?" Lục Thiếu Thần thong thả nói.

" Tôi chẳng có lỗi gì mà phải xin. Lúc chưa cưới cô ấy hiền lành rất dễ thương, không biết tại sao sau khi cứơi lại trở nên hung dữ. Kiểm soát điện thoại, tin nhắn của tôi. Rồi cứ suốt ngày suy nghĩ vớ vẩn nghi ngờ tôi cặp Bồ bên ngoài, kiếm cớ gây chuyện miết, tôi chán lắm rồi. Nếu biết thế này tôi có yêu cũng chả cưới. " Phước Thịnh bực mình nói.

Ánh mắt lạnh lùng của Lục Thiếu Thần quét qua Phước Thịnh một cái, ung dung đáp: "Cậu có phải là đàn ông không? Chuyện chỉ có thế mà than vãn. Nhường nhịn người phụ nữ của mình một chút cũng không chết được đâu. Tôi dạo này rất bận, không rãnh rỗi mà đi xoã với cậu. Uống cà phê xong tôi phải về rồi."

Phước Thịnh hoàn toàn bực bội: "Cậu nói thì hay lắm, để xem sau này cậu có vợ rồi sẽ thế nào. Cậu không đi thì tôi rủ Tấn Minh đi vậy." Nói xong Phước Thịnh cầm điện thoại bấm số gọi đi.

Lục Thiếu Thần chỉ khẽ cười lắc đầu, anh từ tốn thưởng thức ly cà phê trên tay.

*****************

Mới 6 giờ tối. Mân Huyên nhận được điện thoại của Diệp Hoan nói cô giả vờ cầm sách vở qua nhà trả.

Mân Huyên đến nhà Diệp Hoan bấm chuông cửa thì thấy cô giúp việc ra mở cửa.

Bước vào nhà Mân Huyên lễ phép chào ba mẹ Diệp Hoan đang ngồi ở phòng khách ăn trái cây xem ti vi.

" Con chào cô chú ạ."

" Mân Huyên mới đến hả con? " Mẹ Diệp hỏi.

" Dạ, con đến trả Diệp Hoan mấy cuốn sách, với định rủ bạn ấy ra ngoài mua sách thêm để ôn thi ạ." Mân Huyên cười cười nói.

" Diệp Hoan...... Ở trên phòng, để cô lên kiêu nó xuống."

" Dạ thôi ạ..... để con lên đó cũng được."

" Ừ.....vậy con lên đi." Mẹ Diệp cầm miếng trái cây lên ăn.

Mẹ Diệp vừa nhai miếng táo vừa nhìn Mân Huyên đi lên lầu.

Mân Huyên quay đầu đi thẳng lên lầu đến phòng Diệp Hoan.

Diệp Hoan ở trong phòng đang chọn váy đẹp thì nghe tiếng gõ cửa và tiếng Mân Huyên. Cô đi nhanh ra mở cửa.

Mân Huyên bước vào phòng thấy trên giường rất nhiều quần áo, váy.....

" Cậu định đi đâu hả?" Mân Huyên hỏi.

Diệp Hoan mỉm cười nói nhỏ:" Ừ....mình đi gặp anh ấy."

" À..... Hèn gì.......Gọi mình đến để giúp cậu ra ngoài chứ gì?" Mân Huyên biễu môi nói.

" Suỵt......Cậu nói nhỏ thôi, để mẹ mình nghe thấy là chết mình á.......Mân Huyên. Cậu thấy mình mặc váy nào đẹp?" Diệp Hoan đưa hết váy này đến váy nọ trước mặt Mân Huyên.

" Cái màu trắng trễ vai này đi..." Mân Huyên chỉ vào chiếc váy màu trắng trên tay phải của Diệp Hoan đang cầm.

Diệp Hoan vào phòng tắm thay đồ ra ngắm nhìn mình trong gương:" Mân Huyên....Cậu thấy đẹp không?"

“ Đẹp....” Vừa dứt lời, Mân Huyên nhìn những vết đỏ trên cổ Diệp Hoan,đến ngẩn ra, ánh mắt nhìn chằm chằm rất lâu...

Đây là.........

Chưa thể tin tình cảm của Diệp Hoan và người đàn ông kia mới đó mà đã.......

Nhìn những vết đỏ trên cổ Diệp Hoan là Mân Huyên biết đó là gì. Vì cô xem phim nên biết, Mân Huyên sợ Diệp Hoan hiền lành, ngây thơ sẽ bị lợi dụng.....

" Mân Huyên......Mân Huyên " Diệp Hoan gọi cô.

Mân Huyên bừng tỉnh:" Hả...."

" Cậu sao thế? Sao cứ ngẩn người ra thế?"

" Diệp Hoan......những vết đỏ trên cổ của cậu......?" Mân Huyên ngập ngừng hỏi.

Diệp Hoan nghe Mân Huyên hỏi liền đưa tay che ở phần cổ, ngượng ngùng:" À....... cái này......."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện