"Thật không ngờ anh cũng hiểu biết nhiều ra phết đấy, sinh viên đại học như tôi cũng phải bái phục".
Vừa ra khỏi Đạo quán, Liễu Nguyệt Như đã mỉm cười trêu chọc tôi.
Xem ra tâm trạng của cô ấy hôm nay không tệ.
"Tôi mắng họ hàng nhà cô mà cô lại còn có tâm trạng khen tôi à?"
Phản ứng của Liễu Nguyệt Như khiến tôi dở khóc dở cười.
Có điều ba chữ "chồng chưa cưới" mà cô ấy nói khiến phiền não trong lòng tôi tan biến hết, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
Tôi đang nói chuyện phiếm với Liễu Nguyệt Như thì đột nhiên Tào Mai chân đi giày cao gót lạch cạch đuổi theo sau.
"Tiểu Trương, tiểu Trương, xin đợi một chút".
Dù khoảng cách chỉ có mấy bước chân nhưng khi Tào Mai đuổi đến nơi thì đã thở không ra hơi.
Đối với người phụ nữ vừa bôi nhọ ông nội mình này, tôi đương nhiên không thể tay bắt mặt mừng.
"Tiểu Trương, ban nãy cảm ơn cậu. Suýt nữa thì tôi đã bị gã Đạo sĩ kia lừa rồi!"
Tào Mai một lúc sau mới thở bình thường lại được, mở lời cảm ơn tôi.
"Đừng cảm ơn, tôi chẳng qua chỉ là một tên lừa đảo mà thôi, có kẻ ngốc mới tin lời tôi nói".
Tôi lạnh lùng nhìn Tào Mai, giọng nói lạnh như băng.
Ha ha, đến lúc có chuyện mới xun xoe nịnh bợ, đúng là ti tiện.
Quả nhiên, câu sau của Tào Mai đã vạch trần ý đồ của bà ta.
"Trương đại sư, trước đây là do tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn. Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, có điều giờ tôi còn một việc muốn nhờ đại sư giúp đỡ".
Sau khi bị tôi mỉa mai, mặt Tào Mai thoáng chút khó chịu. Nhưng vì bà ta còn có việc cần nhờ tôi, cho nên đành tiếp tục cười thảo mai.
"Nguyệt Như, cháu mau nói đỡ cho mợ vài câu đi. Mợ xin cháu đấy!"
Tào Mai này đúng là khôn sắp thành tinh, thấy tôi không hề bị lay chuyển liền lập tức chuyển hướng sang Liễu Nguyệt Như.
"Trương Ly..."
Dù gì Tào Mai cũng là trưởng bối, lại còn có họ. Bà ta cầu xin Liễu Nguyệt Như như vậy, cô ấy cũng không thể nào từ chối.
Tôi suy nghĩ một lát, sau cùng cũng đành nhượng bộ.
"Muốn tôi giúp bà cũng không phải là không thể, nhưng tôi có một điều kiện".
"Cậu nói đi, chỉ cần cậu cho một cái giá, tôi lập tức chuyển tiền cho cậu".
Thấy tôi đã chịu mở miệng, Tào Mai mừng ra mặt, gương mặt béo phị cười tít khiến nếp nhăn lộ ra.
Tôi lắc đầu cười, hình như những người như bà ta cảm thấy có tiền là có thể giải quyết mọi vấn đề.
"Rất đơn giản, chính là xin lỗi, hãy xin lỗi ông nội tôi đi!"
Tôi nheo mắt lại, mặt vô cùng nghiêm túc.
Nụ cười trên mặt Tào Mai đột nhiên đông cứng lại.
"Cái này... cái này, không phải ông cụ đã qua đời lâu rồi sao? Tôi phải xin lỗi thế nào mới được?"
"À, bái thiên bái địa bái thần linh đi. Những việc cơ bản này mà cũng cần tôi dạy bà sao?"
Để đòi lại công bằng cho ông nội, tôi tuyệt đối không thỏa hiệp.
"Mợ à, ban nãy mợ nói những lời không tôn trọng với ông cụ Trương, xin lỗi là việc nên làm".
Liễu Nguyệt Như cũng đã học đến đại học, là một cô gái hiểu chuyện. Cho nên cô ấy đương nhiên sẽ đứng về phía tôi.
Mặt Tào Mai lúc thì đỏ ửng lên, lúc lại trắng bệch ra, suy nghĩ một hồi. Sau đó, bà ta đột nhiên quỳ sụp xuống đất.
"Trương đại sư ở trên trời có linh, ban nãy là do tôi hồ đồ bất kính với đại sư. Đều là lỗi của tôi, mong đại sư đừng chấp tôi, xin đại sư đừng để bụng".
Tào Mai có vẻ khá chân thành, nói năng cũng to tát rõ ràng. Sau khi nói xong, còn dập đầu ba cái.
Tôi thấy vậy mới ra hiệu cho Liễu Nguyệt Như dìu bà ta đứng dậy.
"Nếu bà đã có thành ý như vậy, vậy thì tôi cũng sẽ không nuốt lời, đồng ý giúp đỡ bà. Bà muốn tôi giúp con trai bà phải không?"
Tướng mặt của Tào Mai rất tốt, khí sắc cũng ổn, là kiểu người béo tốt vô tư điển hình, đường tam hỏa cũng rất thịnh.
Người có tướng như vậy kiếp này cả đời sẽ không có chuyện gì quá phiền muộn.
Nhưng khi bà ta tiến lại gần tôi mới lờ mờ nhận ra, đường con cái của bà ta có chút tối tăm.
Có thể khiến một người đàn bà như Tào Mai từ bỏ lòng tự tôn mà quỳ xuống cầu xin thì chắc chắn chỉ có con cái.
Lời tôi nói khiến Tào Mai kinh ngạc, thái độ của bà ta đối với tôi càng thêm phần kính cẩn.
"Trương đại sư, cậu đoán chuẩn quá. Haizzz, đứa con trai dại dột của tôi, không biết đem ở đâu về một người phụ nữ. Hai đứa nó không biết xấu hổ, tối ngày dính nhau như sam, giờ