“Trương Ly, đừng sợ, là em đây”.
Khi tôi đang căng thẳng lục lọi năm đồng tiền trong túi áo thì bỗng giọng nói manh mảnh của Nguyễn Vân từ phía sau vọng tới.
Vừa nghe thấy là cô ấy tôi vội quay đầu lại.
“Sao em lại đi theo thế?”
Tôi kinh ngạc khẽ hỏi.
Nguyễn Vân không trả lời mà chỉ chỉ về hướng ông Tôn biến mất sau đó gập người kéo tôi rón rén đi về phía trước.
Tôi thì thấy phía trước là núi rồi, chẳng còn đường để đi nữa.
Nhưng sau khi Nguyễn Vân đưa tôi đi được một đoạn, gạt cỏ rậm ra và đi qua một khúc ngoặt thì chúng tôi đã tới vùng đất phía sau núi.
Một căn biệt thự quy mô lớn vô cùng hào hoa hiện ra trước mặt chúng tôi.
Tôi kinh ngạc nhìn căn biệt thự như được lồi lên khỏi mặt đất này.
Nó được xây kẹp ngay giữa hai ngọn núi.
Hơn nữa do liên quan tới thị giác nên nếu nhìn từ bên ngoài thì sẽ không thể phát hiện ra được là ở giữa vẫn còn có một khe núi.
Chẳng trách ông Tôn lại đột nhiên biến mất trước mặt tôi. Hóa ra là do ông ấy đã đi vào điểm mù thị giác nên mới khiến tôi tưởng ông ấy đột ngột biến mất.
Tôi nhìn Nguyễn Vân với vẻ tò mò. Không ngờ cô ấy lại tỉ mỉ như vậy, có thể phát hiện ra sự huyền diệu.
Mượn ánh trăng, tôi cẩn thận quan sát căn biệt thự.
Căn biệt thự tọa Bắc hướng Nam, thủy nhãn hướng Đông.
Tôi ngạc nhiên, đây là bố cục âm trạch mà.
“Trong ngôi nhà này khóa rất nhiều hồn phách của âm nữ, em có thể cảm nhận được oán khí của bọn họ”.
Nguyễn Vân cũng quan sát tỉ mỉ ngôi nhà, rõ ràng là cô ấy còn cảm nhận được nhiều hơn tôi.
“Lẽ nào nhà họ Uy tìm kiếm âm nữ là vì muốn mạng sống của họ sao?”
Tôi chau mày, sợ hãi nhìn Nguyễn Vân đứng bên cạnh.
Lúc này đang là lúc tối nhất trước khi trời tờ mờ sáng. Vì vậy sát khí đều dung hòa trong màn đêm. Tôi nhìn không được rõ ràng.
Thi thoảng có cơn gió thổi qua khe núi còn vang lên tiếng kêu u u.
Nghe mà như có vô số thiếu nữ đang than khóc.
“Em nghe nói, Uy Chính Thiên muốn lấy mạng của anh, nhưng do anh mạng lớn, hắn không nuốt nổi, vì vậy định dùng vu thuật để tạo ra mệnh cách và như vậy nguyên liệu cần dùng chính là mạng sống và máu tinh của âm nữ. Và có lẽ đây chính là nơi mà nhà họ Uy dùng để sát hại các âm nữ”.
Nguyễn Vân nói như đang lầm bầm với chính mình.
“Ngay từ đầu em đã biết rồi sao?”
Tôi ngạc nhiên. Rõ ràng Nguyễn Vân không phải là người hành sự bồng bột, chỉ dựa vào nhiệt huyết thanh xuân. Dù tính cách của cô ấy đơn thuần nhưng suy nghĩ thì vô cùng tỉ mỉ, thấu đáo.
Những thông tin này, chắc chắn cô ấy đã thu thập trước khi tới nhà họ Uy.
Nhưng nếu đã vậy mà em ấy vẫn còn đồng ý với nhà họ Uy sao?
“Ngay từ đầu em đã biết rồi, nhưng em còn cách nào khác chứ? Em muốn cứu người nhà mình, dù có phải đổi mạng sống cũng được”. Đọc nhanh tại Vietwriter
“Nhưng lúc đó em có thể khẳng định là nhà họ Uy không lừa em sao?”
Lời hứa bằng miệng, không cần đoán cũng biết, với cách làm việc của nhà họ Uy thì chắc chắn là họ sẽ nuốt lời.
Không thể nào mà Nguyễn Vân lại không biết tới điểm này.
“Em không sợ, bởi vì trong tay em có thứ mà nhà họ Uy muốn. Chỉ cần em không nộp ra thì bọn họ sẽ không làm hại em”.
Nói tới đây, Nguyễn Vân đột nhiên cười thần bí.
Dù tò mò nhưng tôi không gặng hỏi cô ấy thứ mà nhà họ Uy muốn là gì.
Nếu như Nguyễn Vân muốn nói với tôi thì cô ấy sẽ nói ra ngay.
Vì vậy, một khi cô ấy muốn giấu thì tôi cũng sẽ không ép cô ấy.
“Có điều em vẫn không hiểu là tại sao ông Tôn lại vào nhà họ Uy chứ?”
Nguyễn Vân lên tiếng với vẻ nghi ngờ.
Sự nghi ngờ của cô ấy cũng đang là sự nghi ngờ của tôi.
Thấy ông Tôn rành được như vậy thì chắc chắn không phải là tới đây lần đầu.
Đêm hôm ra ngoài, tránh tai mắt của chúng tôi