“Có điều, ông nội cậu là người giữ đèn thì không nên làm điều như vậy”.
Thấy tôi phủ định, Tam Thanh cũng không vội phản biện mà chỉ bổ sung thêm một câu thuận theo lời nói của tôi.
“Người giữ đèn có thể nắm giữ sự sống chết của người khác nhưng không thể kiểm soát sự sống chết của chính mình. Với cách làm việc của ông nội cậu thì chắc chắn ông ấy sẽ không làm những chuyện như thế. Vì vậy, tôi và ông Tôn mới nghĩ ra một khả năng khác”.
Tôi đang thầm cảm thấy vui mừng vì tưởng rằng Tam Thanh tự phát hiện ra quẻ bói của mình bị sai thì nghe thấy Tam Thanh hỏi tiếp: “Cậu có biết điều kiện để một người chết đi sống lại là gì không?”
Tôi lắc đầu hoang mang.
Tam Thanh lại tiếp tục nói.
“Người đã chết thì chắc chắc sẽ được ghi chép trong sổ sinh tử. Vì vậy chỉ dựa vào việc ghi chép này nếu muốn người chết sống lại thì là điều không thể”.
“Trừ khi, có người dùng tính mạng để hoán đổi cho ông ấy. Hơn nữa người này không để lại tên trong cõi âm dương, hồn thể không ở âm gian cũng không ở dương gian, tức là vừa sống vừa chết".
“Vừa sống vừa chết sao?”
Tôi sững sờ. Khi tôi gieo quẻ cho mẹ thì quái tượng cũng nói rằng mẹ đang trong tình trạng vừa sống vừa chết.
“Thế gian chỉ biết rằng không thể chết mới là sự đau đớn tột cùng mà không biết rằng vừa sống vừa chết còn hơn là có thể chết! Trương Ly, những người phụ nữ trong già đình cậu, ai cũng đều tài giỏi cả".
Nói tới đây, Tam Thanh bỗng thở dài.
Tôi cảm thấy không hiểu, tại sao Tam Thanh lại nhắc tới những người phụ nữ trong gia đình tôi? Tại sao lại nói họ tài giỏi?
“Người cải mệnh làm trái ý trời năm đó không phải ông nội cậu mà chính là bà nội cậu!”
Tam Thanh nói vậy khiến tôi cứng đơ người.
“Bà nội tôi sao? Nhưng trong già đình tôi, ngoài tôi và ông nội ra, có lẽ không còn ai hiểu về âm dương mới phải chứ?”
“Tôi từng nghe ông Tôn nói rằng, năm đó khi mẹ cậu sinh khó, ông nội đã gieo một quẻ, sau đó bà nội cậu đã tự treo cổ chết ở một cái cây to trước cổng thôn, cảnh chết vô cùng thảm thương".
Tam Thanh thấy tôi vẫn không tin bèn để lộ nụ cười vừa bất lực vừa thê lương.
“Trương Ly, chắc cậu đã từng nghe câu nói này, đằng sau mỗi người đàn ông thành công luôn có bóng dáng của một người phụ nữ ủng hộ anh ta”.
“Huống hồ, ông nội cậu còn là người giữ đèn. Nếu như không có sự ủng hộ của bà nội, thử hỏi ông nội cậu làm thế nào để có thể cai quản được âm dương?”
“Nhưng…nhưng…”, tôi lắp bắp định phản biện, thế mà cứ ‘nhưng’ cả một hồi không nói thêm được câu nào.
Nếu sự thật không phải như thế thì tại sao Tam Thanh lại phải giải thích cái chết thảm của bà nội tôi khi đó chứ?
“Tôi và ông Tôn đoán rằng, khi mẹ cậu sinh khó, ông nội cậu đã gieo quẻ hỏi trời thì biết ông trời muốn giữ lại cậu. Vì vậy để bảo vệ cậu thì ông nội phải giao nộp mạng mình và truyền lại vị trí người giữ đèn cho cậu”.
“Còn bà nội cậu đã dùng cách chết đi sống lại, dùng mạng mình để trả giá và đổi lấy lại mạng của ông nội cậu”.
“Vì chuyện này xảy ra liên tiếp, nên ngoài người nhà cậu ra thì căn bản không hề ai phát hiện ra ông nội cậu đã từng là người chết”.
Nói xong, Tam Thanh không lên tiếng nữa mà chỉ lẳng lặng nhìn tôi.
Trong bóng tối của lúc trời sắp sáng, đôi mắt Tam Thanh lấp lánh khi nhìn tôi khiến tôi càng cảm thấy run sợ.
Lời nói của Tam Thanh khiến tôi hoảng sợ đồng thời không biết phải làm thế nào.
Tôi biết, Tam Thanh sẽ không lừa tôi. Hơn nữa quẻ bói của Tam Thanh cũng sẽ không thể xảy ra vấn đề gì.
Thế nhưng những gì Tam Thanh nói thật không thể tin được, và nó hoàn toàn đảo lộn những nhận thức của tôi trong hơn hai mươi năm qua.
“Trương Ly, tôi có thể hiểu được việc cậu nhất thời không chấp nhận được những chuyện này, nhưng cậu không nên nghi ngờ lòng tốt của sư phụ cậu”.
“Có thể ông ấy không phải là người chính nghĩa hoàn toàn nhưng đối với cậu thì chắc chắn ông ấy là người sư phụ tốt nhất!”
“Ông ấy tới nhà họ Uy là vì tìm