Không biết tại sao nhưng khi nghe tôi hỏi như vậy, gương mặt Tam Thanh thoáng hiện ra vẻ cổ quái.
Tam Thanh nhìn tôi với ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ, như thể định nói gì đó nhưng lại thôi.
Thấy Tam Thanh phản ứng như vậy, tôi đột nhiên nhớ ra.
Tam Thanh đã ngất xỉu trước khi cổ thi hoàn hồn, lại chỉ vừa mới tỉnh lại cho nên những việc xảy ra trong động lúc về sau, sư thúc tôi đều không biết.
Cho nên tôi cố gắng kể lại ngắn gọn những chuyện đã xảy ra một cách nhanh nhất có thể. Ngay cả việc tôi bị cổ thi kia đè trong đường hầm tôi cũng không dám giấu giếm.
Nghe tôi miêu tả, Tam Thanh nhìn tôi một hồi lâu rồi mới lắc đầu nói.
"Không cần, phong ấn hay không phong ấn đều chẳng có nghĩa lý gì. Hơn nữa còn có Hồ đại tiên ở trong đó, mặc dù cổ thi kia đã hoàn hồn nhưng một khi ông nội cậu đã nhờ cậy thì Hồ đại tiên chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn nó ra ngoài hại người. Nếu không thì sau này Hồ đại tiên biết đối mặt với thế nhân ra sao".
Nói dứt lời, Tam Thanh lại giục tôi mau rời khỏi đây.
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện thì mấy học sinh tự nhiên đi ra ban nãy vẫn đi qua đi lại như con thoi bên cạnh chúng tôi.
Mà lúc đi qua chúng tôi, bọn họ đều nhìn thẳng vào tôi.
Cảnh tượng này giống hệt như cảnh tượng chúng tôi thấy khi mới đến đây.
Có điều lần này tôi không thấy được tam hỏa trên vai họ nên không biết đâu là người sống, đâu là hành thi.
Có điều bọn họ như thể nghe thấy cuộc đối thoại của hai chúng tôi. Vừa nghe chúng tôi nói muốn rời khỏi đây là họ lập tức nhìn thẳng vào chúng tôi, thậm chí còn thi nhau bước lại gần.
Tam Thanh nhìn cảnh tượng trước mặt mà cau chặt mày lại.
"Thật kỳ lạ, tại sao hành thi trận này vẫn còn ở đây?"
Tam Thanh như thể có chút khó hiểu.
Tôi một tay dìu Tam Thanh né những cánh tay thò ra của đám người kia vừa nghi hoặc hỏi một câu.
"Sư thúc, hành thi trận này rốt cuộc là sao?"
Nhìn phản ứng của Tam Thanh như thể biết được điều gì đó.
"Trước khi nhìn thấy cổ thi đó, tôi còn chưa hiểu rõ nhưng giờ tôi đã hiểu được một chút rồi".
"Còn nhớ tôi đã từng nói ông nội cậu chính là người đã chết được phục sinh không?"
Mặc dù giọng Tam Thanh nghe yếu ớt nhưng tôi vẫn nghe được rõ. Nghe Tam Thanh nhắc lại chuyện ông nội tôi chính là người chết được hồi sinh, trong lòng tôi như dậy sóng, khó lòng mà chấp nhận được.
Tôi không nói gì nữa mà chỉ khẽ gật đầu.
"Nhà họ Uy có lẽ trong lúc bố trận huyết tế Trương gia thôn đã phát hiện ra phương thức hồi sinh của ông nội cậu. Chỉ là, bọn chúng còn chưa thực hiện được thành công mà thôi. Cháu trai, cố gắng nhớ lại xem trên người ông cậu khi đó có điểm nào bất thường không?"
Nghe xong câu hỏi của Tam Thanh, tôi cơ hồ đã hiểu sư thúc đang muốn nói gì.
Theo quẻ tượng đã gieo trước đó, ông nội tôi sau khi hồi sinh đã sống thêm hơn mười năm nữa. Theo lý mà nói thì trong mười mấy năm này, da thịt sẽ xuất hiện những dấu vết kỳ lạ.
Nhưng tôi cố gắng hồi tưởng lại, từ nhỏ tôi đã thích bám dính lấy ông nội, ăn cùng ông ở cùng ông nhưng chưa từng phát hiện ra điểm nào kỳ lạ.
Thậm chí đến cả tam hỏa trên vai ông cũng vẫn còn.
Nhưng Nguyễn Thanh Nhi mà chúng tôi nhìn thấy hôm qua thì không giống như vậy.
Mặc dù cô ta cũng là người chết được hồi sinh nhưng hồn cô ta không phù hợp với thân xác, da thịt đã bắt đầu có dấu hiệu thối rữa.
Thấy tôi có vẻ như đã hiểu được điểm mấu chốt bên trong, Tam Thanh mới tiếp tục nói.
"Bọn chúng chỉ biết cách làm cho âm hồn hoàn dương chứ không biết làm thế nào để xác thịt cũng sống lại. Nếu không làm được việc này thì cũng chỉ là học đòi, tạo ra những thứ quái dị âm không ra âm dương không ra dương".
"Cho nên nhà họ Uy mới tới tìm Hồ tiên. Cửu Vỹ Hồ tiên này là tiên bảo hộ của ông nội cậu nên tôi đoán chừng đám người nhà họ Uy muốn khai thác thông tin gì đó từ Hồ tiên".
Vừa nói chuyện, chúng tôi đã dần thoát ra khỏi vòng vây của đám học sinh kia.