Tôi đó, sau khi ông Tôn bỏ lại chúng tôi thì không có tin tức gì nữa. Tôi và Tam Thanh cũng thảo luận xem rốt cuộc hành động của ông Tôn có nghĩa là gì nhưng cuối cùng vẫn chẳng ra được kết quả.
“Đối với sư huynh của tôi thì tôi cũng không hiểu nổi, nhưng bất luận thế nào thì tôi chỉ biết rõ một điều đó là chắc chắn sư huynh sẽ không làm hại chúng ta”.
Tam Thanh vừa vận khí trị thương vừa tổng kết như là đúng rồi.
Đối với Tam Thanh mà nói, phải làm kẻ địch với Tam Thanh là kết quả xấu nhất, đương nhiên, đối với tôi cũng vậy.
Vì vậy tôi không hề phản bác lời nói của Tam Thanh.
Nhưng tôi mơ hồ cảm thấy ông Tôn không hề đơn giản như bề ngoài nhìn thấy.
Lúc còn trong động của cổ thi, từ lời nói và hành động của ông ấy khiến tôi luôn cảm thấy dường như ông ấy biết nội tình liên quan tới cổ thi này, hơn nữa lần, mục đích lần này gọi chúng tôi tới là để khiến tôi đánh thức cổ thi kia.
Tôi không khỏi cảm thấy nghi ngờ, chuyện mà đến cả Uy Chấn Tử còn không giải quyết được thì sao ông Tôn đi cùng lại có thể biết tiến lùi đúng lúc như thế?
Tôi đang thầm suy đoán thì đột nhiên có người gõ cửa phòng.
Tôi và Tam Thanh đồng thời cảnh giác nhìn về phía cửa.
“Giờ này mà còn ai tới gõ cửa phòng chúng ta thế?”
Trong Ma thành này, hai chúng tôi không có người thân, đương nhiên sẽ không thể có người tới tìm chúng tôi được.
“Lẽ nào là sư phụ sao?”
Tôi kinh ngạc, sau đó là vui mừng, người biết chúng tôi ở đây cũng chỉ có ông Tôn mà thôi!
Đúng là nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo tới.
Nhưng tôi đã trợn tròn mắt khi mở cửa ra.
“Uy Tinh?”
Nhìn cô gái xinh đẹp đứng trước mặt, tôi cảm thấy không hiểu rồi vô thức nhìn về phía sau cô ta.
“Không cần nhìn Trương Ly, tôi tới một mình”.
Có lẽ do sự việc buổi tối quá sốc nên khiến Uy Tinh vốn kiêu ngạo giờ trở nên nhẹ nhàng, ngượng ngùng hơn nhiều.
Việc cô ta tới và phản ứng như vậy khiến tôi cảm thấy kinh ngạc. Sau khi ngây người, tôi mới nghĩ ra mời cô ta vào trong.
Nhìn thấy Uy Tinh, Tam Thanh cũng vô cùng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hiểu ra.
Chỉ thấy Tam Thanh cười tôi với vẻ xấu xa và nói với Uy Tinh.
“Cô tới tìm Trương Ly bàn về đám cưới phải không?”
Một câu nói mà khiến Uy Tinh đỏ bừng mặt.
“Sư Thúc, sư thức vận công vào tới tận não rồi nên bị tẩu hỏa nhập ma sao?
Chuyện đám cưới của chúng tôi có gì phải nói chứ?”
Tôi nhất thời cảm thấy tức giận, từ sau khi tâm ý giao hòa với Liễu Nguyệt Như, tôi không còn nghĩ gì khác về chuyện tình cảm nữa, vậy nên tôi luôn giữ khoảng cách với những cô gái khác để tránh gặp phiền phức không dễ giải quyết.
Thế mà Tam Thanh lại nói đùa kiểu đó trước mặt hai chúng tôi. Nếu như cô gái có tâm tư mà nói vậy thì tôi biết ăn nói thế nào?
Thấy tôi cuống cuồng thì Tam Thanh càng cười vui vẻ hơn.
Uy Tinh là người thông minh, suy nghĩ luôn thông suốt nên khi thấy phản ứng của tôi như vậy thì cô ta cũng hiểu ra được ý tứ của tôi.
“Trương Ly, anh không lo lắng. Tôi tới đây là để nói với anh tôi đã giao Phượng Giản ra rồi".
Không biết tại sao khi Uy Tính nói điều này thì như có cảm giác thất vọng và tiếc nuối nên khẽ thở dài đồng thời liếc nhìn tôi với vẻ chần chừ.
Tôi không để ý nhiều tới hành động của Uy Tinh mà ngược lại càng cảm thấy hứng thú với cô ta hơn.
“Giao Phượng Giản rồi sao? Giao cho ai?”
Tối đó người giấy cầm Phượng Giản tới tìm tôi ép tôi vào giao Long Giản ra.
Khi đó tôi tò mò không biết kẻ khống chế người giấy là ai, giờ có cơ hội biết điều đó từ Uy Tinh nên đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua.
Nào ngờ Uy Tinh chỉ lắc đầu.
“Tôi cũng không