Đương nhiên ông chủ này biết về bản lĩnh của tôi. Nhìn ánh mắt của ông ta dường như đã nhìn thấu mục đích tới đây lần này của tôi vậy.
Tôi liếc nhìn tòa cao ốc Phương Viên trước mặt và bỗng cảm thấy ớn lạnh.
“Haizz, chẳng phải vì chuyện nghe nói cao ốc Phương Viên đã được xây dựng lại nên tới xem sao!”
Ông chủ kia nhìn chăm chăm đợi tôi trả lời, tôi cũng không thể lặng im nên ái ngái nặn ra một nụ cười sau đó đáp lại.
Nhưng khi nghe tôi nói xong, ông chủ kia không hề lên tiếng mà chỉ nhìn tôi với vẻ cười như không cười.
Không ai nói gì, xung quanh yên lặng tới mức đến cả tiếng tim đập cũng có thể nghe thấy.
Cho tới lúc này thì tôi mới phát hiện ra không có mắt âm dương thì bất tiện tới mức nào.
Đối với khí tức của người sống, tôi không nhạy cảm được như Tam Thanh. Vì vậy đến cả việc ông chủ trước mặt này là người hay ma thì tôi cũng không biết.
“Ờ thì ông chủ, ông nói lát nữa sẽ có rất nhiều người tới đây sao?”
Thấy bầu không khí càng lúc càng quỷ dị tôi đành hắng giọng, khẽ hỏi.
“À, đúng vậy, may cậu nhắc tôi đấy. Cũng tới lúc rồi, tôi phải về chuẩn bị đây, nếu không lát nữa sẽ bận lắm”.
Thấy tôi hỏi vậy khiến ông chủ như được nhắc nhở, ông ta ngẩng lên trời nhìn, sau đó lầm bầm vài câu rồi quay người trở về siêu thị.
“Cái ông chủ này, bán đồ âm dương mà không sợ Diêm Vương truy cứu sao?”
Thấy ông chủ sắp bỏ đi, Tam Thanh nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng với vẻ lạnh lùng.
Giọng của Tam Thanh không lớn nhưng vang lên vô cùng rõ ràng giữa bầu không khí im lặng.
Vừa dứt lời, tôi thấy ông chủ kia khựng lại, quay lưng đứng im tại chỗ.
Đứng ngây như vậy một lúc rồi ông ta mới từ từ quay người lại, miệng kéo dài thành một đường mảnh, để lộ nụ cười quỷ dị.
“Người anh em, anh bạn này cũng là đạo sĩ à?”
Ông chủ không hề trả lời câu hỏi của Tam Thanh, chỉ hỏi ngược lại tôi một câu.
Tôi gật đầu đang định trả lời thì Tam Thanh đột nhiên đẩy tôi một cái. Mặc dù lực không mạnh nhưng cũng khiến tôi loạng choạng.
“Đồ ngốc này, không có mắt âm dương mà sao đến chút lưu tâm cũng không có thế? Người sống người chết mà không nhìn ra sao. Không phải sư huynh đã dạy cậu không được tùy tiện trả lời câu hỏi của người khác à?”
Tam Thanh quay người lại và quát lên với tôi.
Bị Tam Thanh quát như vậy tôi đột nhiên nhớ lại chuyện lúc trước đi nhầm vào thị trấn quỷ, ông Tôn đúng là đã từng nói với tôi không được tùy tiện trả lời câu hỏi của ma quỷ.
Nếu đáp lại câu hỏi có mục đích khác của quỷ hồn thì tức là bạn đã đồng ý đi theo chúng.
Tôi đơ người rồi mới nhìn ông chủ ở phía sau Tam Thanh.
Hầy, quản nhiên ông chủ này đã là người chết!
Chỉ có điều khi mới gặp mặt, ông chủ này dường như không hề có ý định hại tôi. Nếu không, với những gì chúng tôi vừa nói thì ông ta đã câu hồn của tôi đi rồi.
Cho tới khi Tam Thanh đột ngột nói ra câu nói đó thì ông chủ này mới lật mặt.
“Vị đạo sĩ này, tôi không hại người và cũng không có ý định hại người, tại sao cậu cứ so đo với tôi thế?”
Ông chủ lật mặt, đến cả giọng điệu cũng thay đổi, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng khí lạnh phát ra từ người ông ta.
Nào ngờ Tam Thanh chỉ cười he he, đối lưng và không thèm quay đầu lại.
“Không phải tôi so đo với ông, chỉ là những thứ ông bán khoa trương quá, là tôi có lòng tốt nhắc nhở ông thôi”.
Nói xong, Tam Thanh đột nhiên nháy mắt nhìn tôi.
Tôi ngây người.
Mặc dù tôi và Tam Thanh đã từng kề vai chiến đấu vài lần, nhưng luôn là Tam Thanh đứng ra cáng đáng, vì