Hai lần tôi dùng chiêu Cước Thích Khôi Đẩu này đều là vào những lúc cấp bách, uy lực đều mạnh ngoài sức tưởng tượng.
Nói thẳng ra, tôi cũng chỉ đọc qua về chiêu này trong cuốn "Thiên Địa kinh" mà ông nội để lại nên đương nhiên tôi chưa từng nghĩ nó sẽ có tác dụng như vậy.
Cho dù lần này tôi đã bỏ qua vài chiêu thức dạo đầu nhưng cơ thể tôi vẫn gần như bị rút cạn toàn bộ sức lực.
Có điều với tình hình ban nãy, nếu người tung cú đá này là một người có Đạo hạnh cao hơn thì e là đám hồn thể trên con phố này ít nhất cũng bị "bay màu" một nửa.
Sau khi bị chiêu thức ban nãy làm bị thương nặng, bọn chúng có vẻ cũng kiêng dè hơn một chút nên không dồn dập lao lên như lúc nãy nữa.
"Sư thúc, sao tôi cứ có cảm giác chúng ta sẽ xong đời ở đây vậy?"
Thấy đám hồn thể vẫn nhìn chằm chằm chúng tôi như hổ đói, tôi hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần để một mất một còn với bọn chúng.
Có điều, trong lòng tôi vẫn có nhiều khúc mắc. Với những gì xảy ra trước đây, chỉ cần tôi và Tam Thanh chuẩn bị chu đáo thì chắc chắn sẽ không rơi vào bước đường cùng này.
Nhưng Tam Thanh lần này lại vội vàng thúc giục, hai người chúng tôi lao vào đây mà chưa hề chuẩn bị gì.
Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà.
"Cháu trai, cháu thử gọi Hồ đại tiên tới xem sao? Chẳng phải Hồ đại tiên đã nói sau khi ký khế ước thì chắc chắn sẽ tới giúp cháu sao?"
Thấy tôi đã hết cách, Tam Thanh bắt đầu gợi ý.
Nghe Tam Thanh nhắc nhở tôi mới nhớ ra. Đúng vậy, tôi còn có Hồ đại tiên nữa mà?
Ba chữ "Hồ đại tiên" vang lên vào lúc này chẳng khác nào một cái phao cứu sinh đối với tôi. Tôi vội vã nhắm mắt lại, gạt bỏ những tạp niệm, âm thầm gọi ba lần tên của Hồ đại tiên.
Sau khi gọi xong ba lần, tôi mở mắt ra chờ đợi Hồ đại tiên xuất hiện trước mặt mình.
Nhưng kể cũng lạ, sau khi vừa gọi xong tên Hồ đại tiên, tôi đột nhiên cảm thấy nhói đau ở lưng.
Ở chỗ mắt quỷ trên lưng tôi lại đau nhói khiến tôi đứng không vững, lập tức quỳ sụp xuống đất.
"Hỏng rồi... sư thúc, đau... đau quá..."
Lần này cơn đau còn dữ dội hơn lần trước, khiến tôi nghiến răng nghiến lợi, toàn thân run rẩy. Nếu không phải vì giờ tôi không thể cử động thì tôi chỉ hận một nỗi không thể đâm đầu vào tường chết luôn ở đây. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Tôi không hiểu được, chẳng qua tôi chỉ muốn nhờ Hồ đại tiên tới giúp mà thôi. Tại sao cái mắt quỷ mà cổ thi kia để lại trên người tôi lại phản ứng mạnh đến vậy?
Với tình hình này thì đám hồn thể kia không cần ra tay, tôi đã bị cái mắt quỷ này hành cho chết trước rồi.
Vào lúc tôi đang bị mắt quỷ giày vò đến chết đi sống lại, một bàn tay đột nhiên đặt lên lưng tôi.
Khi bàn tay đó chạm vào tôi, lập tức một luồng linh khí mát lành đi vào cơ thể, vào thẳng lục phủ ngũ tạng.
Sau khi trải qua cơn đau thấu xương, luồng linh khí này có tác dụng thanh tẩy chẳng khác nào nắng hạn gặp mưa rào khiến tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái.
"Sư thúc, không phải thúc nói cái mắt quỷ này bảo vệ tôi sao? Sao tôi lại cảm thấy như nó muốn lấy mạng tôi thì đúng hơn..."
Được luồng linh khí kia đi vào cơ thể tôi mới dần thở đều trở lại, nói năng cũng trôi chảy hơn.
Chẳng trách mỗi khi ra trận, tướng quân nào cũng muốn mang theo một vị thần y. Vào thời khắc quan trọng thì kiểu gì cũng sẽ dùng tới.
Tôi ngồi phịch trên mặt đất thở hổn hển, đang định chống tay đứng dậy thì nhờ luồng ánh sáng le lói còn lại tôi phát hiện đằng sau lưng tôi hình như có hai bóng người!
Đầu tiên tôi giật mình sợ hãi nhưng sau đó lại lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Hồ đại tiên, đại tiên thực sự đến rồi!", tôi vô cùng vui mừng.
Thật không ngờ Hồ đại tiên lại tới đây thật!
Với khả năng của Hồ đại tiên thì việc chuồn khỏi đây là việc có thể giải quyết chỉ trong phút mốt!