Câu nói “Trương Ly, cậu muốn chết ư?” tựa như một tia sét đánh vào lòng tôi, khiến đầu óc tôi tỉnh táo trở lại ngay lập tức.
Tượng người bằng gỗ liễu ấy tuy không có biểu cảm gì trên mặt, nhưng khí thế vẫn toả ra mạnh mẽ, khiến hai chân của tôi bất chợt run lẩy bẩy.
Như thể luồng khí thế ấy đã biến thành thực chất, ngưng tụ thành một ngọn núi và đè lên người tôi vậy.
Tôi nghĩ đến lời sư thúc từng nói trước khi mất, bảo tôi phải kính trọng tượng người bằng gỗ liễu này.
Nghĩ đến đây, mũi tôi chợt thấy cay cay. Cảm giác buồn bã và khổ sở tựa như con đê vỡ, ùa vào tràn ngập cõi lòng tôi.
“Tiên gia, tôi không cố tình mạo phạm ông. Nhưng sư thúc là người thân của tôi. Nay sư thúc đã mất, tôi quả thật không cam lòng. Xin tiên gia hãy nói cho tôi biết, tôi phải làm sao mới cứu được sư thúc? Điều kiện gì tôi cũng đồng ý, thậm chí giao cả mạng của tôi cho ông cũng được, miễn là có thể đưa sư thúc về đây”.
Vừa dứt lời, tôi đã khóc không thành tiếng.
Lý trí nói với tôi rằng, nếu như tôi vì manh động mà đắc tội tượng người bằng gỗ liễu này, thì e rằng cả đời này tôi sẽ chẳng còn cơ hội cứu sư thúc nữa.
Có lẽ vì thấy tôi nước mắt giàn giụa đến mức không nỡ nhìn thẳng, nên tượng người bằng gỗ liễu mới nãy còn nghiêm mặt lạnh lùng, giờ đã phần nào nguôi ngoai cơn giận.
Ông ấy vẫn điềm nhiên nhìn tôi, lời nói ra cũng vô cùng từ tốn.
“Tôi đã nói rồi. Người thì cứu được, nhưng với năng lực hiện giờ của cậu thì đừng mong”.
Tượng người bằng gỗ liễu ấy rất kiệm lời, nói xong bèn đưa tay ấn ba lần lên ấn đường của sư thúc.
“Tôi sẽ giữ lại người giúp cậu. Cứu được hay không thì phải xem vận may của cậu thế nào”.
Dứt lời, còn chưa chờ tôi hỏi lại, một trận gió lốc nhỏ đã thổi lên xung quanh tượng người bằng gỗ liễu ấy.
Sau vài lần thổi, tượng người bằng gỗ liễu ấy đã biến mất theo cơn gió.
Tôi hoang mang đứng trên con đường vắng lặng, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập như trống bỏi ở bên tai.
Ngẩn người hồi lâu, tôi bèn nhìn xuống di thể trông như đang ngủ của sư thúc, lúc này mới lờ mờ hiểu những lời mà tượng người bằng gỗ liễu kia vừa nói.
Có lẽ ông ấy giúp tôi giữ cho thi thể của sư thúc không bị thối rữa, cứu được hay không thì còn phải trông vào năng lực của tôi!
Sau khi hiểu được điều này, tôi cố nén đau thương, sau đó cõng cơ thể đã mềm nhũn của sư thúc về nhà.
Khi về đến nhà, tôi mới phát hiện Liễu Nguyệt Như và Phương Tuyết đều có mặt.
Thấy tôi trở về, cả hai đều rất vui. Nhưng khi trông thấy sư thúc đang được tôi cõng trên lưng, nụ cười trên mặt họ liền cứng đờ.
“Nguyệt Như à, sư thúc xảy ra chút chuyện nhưng vẫn chưa chết, chỉ tạm thời hôn mê thôi”.
Nhìn dáng vẻ ngập ngừng bối rối của họ, tôi cố nặn ra một nụ cười để an ủi cả hai.
Sư thúc không còn hồn thể, nên thân xác phải nhờ người ta chăm sóc. Tôi không thể thường xuyên ở đây, nên người ở lại chăm sóc sư thúc phải là người mà tôi tin tưởng nhất.
Vì vậy, người này chỉ có thể là Liễu Nguyệt Như.
Nhưng tôi cũng biết, chăm sóc người không còn ý thức là một việc rất vất vả, mà cũng chưa chắc đạt được kết quả tốt.
Thế nên tôi có phần ngập ngừng khi nhìn Liễu Nguyệt Như, quả thật không biết phải mở lời thế nào.
Nhưng Liễu Nguyệt Như là người rất thông minh. Tôi còn chưa lên tiếng thì cô ấy đã hiểu ý tôi rồi.
“Trương Ly, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ chăm sóc sư thúc thật tốt”.
Đôi mắt đen láy của cô ấy lấp lánh ánh sáng trong veo, chỉ trong tích tắc đã soi tỏ cõi lòng tôi.
Tượng người bằng gỗ liễu không hiện thân nữa. Nhưng nhờ được ngón tay của ông ấy ấn vào nên thân thể của sư thúc không còn tử khí như khi nãy. Nếu quan sát kĩ hơn, thậm chí còn thấy sư thúc vẫn còn một luồng khí tức vô cùng yếu ớt.
Nhưng khí tức này không phải là hơi thở bình thường của con người. Sư thúc thực sự đã chết nên không thể có hơi thở nữa. Chỉ là xung quanh cơ thể được bao phủ bởi một quầng sáng trong veo, khiến thi thể của