Vừa nghe ra ý tứ trong lời nói kia tôi đã biết tài xế này đang muốn đánh trống rút lui.
Chưa nói đến việc chúng tôi còn cách nhà Hoàng Cường tới mấy dặm đường núi, nếu tài xế này giở quẻ thả chúng tôi dọc đường ở nơi thâm sơn cùng cốc tối đen như mực lại không có lấy một nhà dân này thì chỉ nghĩ thôi cũng thấy rợn người.
"Bác tài, yên tâm đi. Đợi khi đến nơi rồi thì chúng tôi sẽ trả tiền một đồng cũng không thiếu. Hơn nữa, tôi sẽ còn hậu tạ hậu hĩnh".
Tôi cười hi hi nói vài câu kéo gần khoảng cách với tài xế. Tiện đà, tôi leo lên ghế trước bắt chuyện rôm rả.
Hoàng Cường cũng đã có tuổi rồi, ngồi xe cả một ngày trời nên tinh thần uể oải. Thấy tôi đang làm thân với tài xế, ông ấy yên tâm nằm ở hàng ghế sau cùng ngủ gà ngủ gật.
"Chàng trai trẻ, tôi thấy con người cậu khá tốt nên cũng khuyên cậu một câu. Hiện giờ Tây thôn này là nơi có rất nhiều việc thị phi, nếu không có việc quá cần thiết thì đừng tới nơi này thì hơn. Nếu cậu thay đổi ý định thì tôi cũng không phiền mà cho cậu quá giang một đoạn".
Người lái xe này thực ra lại khá nhiệt tình, có thể nhận ra ông ấy thực sự không muốn đi tới Tây thôn.
Tôi vội vã móc ra một hộp thuốc lá, châm lửa rồi đưa cho bác tài.
"Bác tài, vậy không được đâu, nhà cháu ở Tây thôn. Mặc dù ở đó không được yên ổn lắm nhưng vẫn phải về nhà chứ!"
Để tỏ ra thân thiết, tôi cũng châm một điếu hít một hơi thật sâu.
Thường ngày tôi rất ít khi đụng tới thuốc lá, ông nội cũng từng nói là thuốc lá không những có hại cho sức khỏe mà còn làm tê dại thần trí con người.
Cũng giống như những người hít thuốc phiện thì ý chí sẽ yếu đi, người nghiện thuốc lá cũng như vậy, chỉ cần gặp chuyện gì buồn là lập tức lại muốn hút thuốc.
Nếu trong lúc đó, kẻ thù đưa cho ta một điếu thuốc, nếu ý chí không đủ kiên định thì rất có thể sẽ vì một điếu thuốc mà thỏa hiệp với đối phương.
Cho nên ông nội tôi cả đời không bao giờ hút thuốc, tôi cũng gần như không bao giờ động tới.
Một hơi thuốc đi vào trong cổ họng, khiến tôi bị sặc rồi ho khan mấy tiếng. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Tài xế kia quay đầu nhìn tôi, không nhịn được mà phì cười.
"Chàng trai trẻ, cậu thú vị thật đấy. Không biết hút thuốc nhưng lại mang thuốc theo, xem ra cậu là người biết cách lấy lòng người khác đây".
Nếu một người đang mắc kẹt trong một hoàn cảnh đáng sợ, nếu có thể cười to vài tiếng thì cảm giác sợ hãi sẽ tan biến đi rất nhiều.
Tiếng cười của bác tài khiến cho bầu không khí yên lặng quỷ dị trên xe đã trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
Tôi cũng cười hùa hi hi ha ha, sau đó ngậm điếu thuốc hít một hơi nữa.
Nhưng hơi thuốc vào trong miệng tôi còn chưa kịp nhả ra thì tôi đã đông cứng lại, tôi vừa nuốt hết chỗ khói vào bên trong.
Gần như cùng lúc đó, tài xế ban nãy vẫn còn cười hi hi đột nhiên đạp phanh gấp.
Lực quán tính rất mạnh khiến Hoàng Cường đang ngủ ở ghế sau ngã lăn xuống đất, suýt chút nữa thì lộn lên ghế lái.
"Mẹ nó chứ... chân tay tôi già yếu lắm rồi, ông định làm tôi dập đầu chết hay sao? Nếu ông không muốn chở nữa thì cứ bình tĩnh mà nói với chúng tôi chứ đừng có lái xe như vậy chứ?"
Hoàng Cường đang ngủ gà ngủ gật không biết chuyện gì vừa xảy ra nên còn tưởng tôi và tài xế kia cãi nhau nên giờ bác tài muốn bỏ chúng tôi ngang đường.
Nhưng sau khi nói dứt lời, Hoàng Cường phát hiện cả tôi và bác tài đều không buồn để ý đến ông ấy nên mới chăm chú ngó ra phía đằng trước xe.
"Sao vậy?"
Trực giác nhạy bén của Hoàng Cường khiến ông ấy lập tức cảm nhận được mối nguy hiểm, vội vã nhìn về phía trước.
Chỉ thấy dưới ánh đèn pha sáng trưng có một con chồn bóng loáng đang ngồi ngay giữa đường. Đôi mắt tinh ranh của nó nhìn chúng tôi trừng trừng khiến ba người chúng tôi nổi hết cả da gà.
"Hoàng, Hoàng đại tiên ngáng đường sao? Tôi