Khó khăn lắm tôi mới trút được gánh nặng khi tới nhà Hoàng Cường. Giờ vợ của Hoàng Cường với dáng vẻ như vậy khiến bầu không khí trở nên căng thẳng, lạ thường vô cùng.
Tôi vô thức cảm thấy sợ hãi nhìn ra trời tối thui ngoài cửa, sau khi xác nhận không có thứ gì đi theo thì tôi mới cười khổ và nói với con dâu Hoàng Cường.
“Chị dâu, đồng hồ của tôi thời gian không chính xác, giờ mấy giờ rồi?”
Tôi thầm mong may mắn và nghĩ rằng có lẽ điện thoại của mình có vấn đề.
Nhưng câu nói tiếp theo của con dâu Hoàng Cường khiến tôi không thể nào cười nổi nữa.
“Ông Hoàng nói với tôi là mọi người sẽ tới tầm bảy giờ, nhưng tôi đợi mãi mà mọi người không tới, sợ xảy ra vẫn đề còn đi cùng người đàn ông ở bên cạnh ra khỏi thôn đón một đoạn đường. Khi sắp tới vùng đất Nhị LÝ thì mới quay về. Kết quả, đợi tới tận bây giờ, vừa mở cửa ra nhìn thì kém có hai phút là mười hai giờ rồi”.
Vừa dứt lời, tôi và Hoàng Cường cùng trợn tròn mắt.
Thời gian không hề sai, quả nhiên chúng tôi đã đi được ba tiếng đồng hồ rồi.
Hơn nữa điều kỳ dị nhất là trong lúc đó vợ của Hoàng Cường còn đi tìm chúng tôi, tính theo thời gian thì đúng ra chúng tôi phải gặp nhau trên đường mới phải.
“Ông Hoàng, chúng ta cũng đừng đứng đây nữa. Mau vào nhà thôi”.
Sau khi xác nhận sự việc, tôi đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sống lưng giống như xung quanh có thứ gì đó kỳ dị đang nhìn tôi chăm chăm vậy.
Rõ ràng là Hoàng Cường cũng bị dọa sợ, ông ấy không nói được tiếng nào, vội vàng gật đầu và dìu vợ cùng tôi vào trong nhà.
Cánh cửa vừa đóng lại, ánh đèn trong nhà lập tức soi sáng trưng căn phòng. Bếp lửa bên cạnh vẫn còn có một bình nước đang sôi sùng sục.
Lúc này các cơ trên người tôi mới giãn ra, coi như được thả lỏng một chút.
“Ông Hoàng, cả đoạn đường, chúng ta cũng không phát hiện ra thứ gì kỳ lạ mà?”
Tôi nhận lấy chén trà từ tay vợ của Hoàng Cường và uống một ngụm, lập tức cảm thấy bên trong ấm áp lên nhiều và khiến hàn khí trên người tôi thoát ra không ít.
Hoàng Cường ngồi trên ghế đẩu, suy nghĩ một lúc rồi mới lắc đầu.
“Không hề, chúng ta luôn đi cùng nhau. Mặc dù lúc ở trên đường có phần u ám khiến tôi cũng không dám quay đầu nhưng có thể nói là khá thuận lợi đấy chứ?”
Hoàng Cường vừa nói vừa chau mày.
“Hơn nữa tôi cũng không hề cảm thấy mệt, ở cái tuổi của tôi, đi ba tiếng đồng hồ thì sớm đã lả người rồi”.
Dường như để chứng minh, Hoàng Cường còn đứng dậy đá hai cái.
Những gì Hoàng Cường nói cũng khiến tôi cảm thấy nghi ngờ.
Khi tôi và ông Tôn vào thị trấn quỷ, suýt nữa thì bị giữ lại ở đó. Khi đó hai chúng tôi vẫn còn đi lại được, mặc dù cảm thấy đi được không xa nhưng sau khi ra khỏi thị trấn quỷ thì có cảm giác hai chân cứ như không phải của mình vậy.
Các cơ năng trên cơ thể không thể nào lừa người ta được.
Cảm nhận của tôi và Hoàng Cường giống nhau, không hề cảm thấy mệt, cũng không hề cảm thấy chóng mặt hay gì. Vậy ba tiếng vừa rồi, chúng tôi đã đi ra kiểu gì vậy?
Vợ Hoàng Cường ôm bình trà đứng bên cạnh, dường như người này không hiểu gì, nhưng từ ý tứ của chúng tôi thì bà ấy cũng có thể nhận ra trên đường đi chúng tôi đã gặp phải chuyện gì kỳ lạ.
Sắc mặt người phụ nữ tái đi vài phần, sau đó hoảng sợ đi tới trước mặt Hoàng Cường và vội vàng hỏi một câu.
“Thế nào, hai người đã gặp nó trên đường à?”
“Ai cơ?”
Tôi nâng cốc trà dừng giữa chừng, đanh mặt nhìn vợ của Hoàng Cường.
Không đợi vợ của Hoàng Cường trả lời thì Hoàng Cường đã đẩy người phụ nữ một cái và tức giận dọa nạt.
“Đừng nói linh tinh, không sợ người khác cười cho à?”
Nói xong, ông ấy lại quay qua cười với tôi bằng