Lúc Tào Thần nói đến đây, xe đã chạy vào một thôn làng.
Tôi hỏi Tào Thần bằng giọng hoài nghi.
“Chẳng phải bố anh đã được đưa đến bệnh viện rồi à? Sao lại lái xe đến thôn?”
Tào Thần nhìn tôi với sắc mặt khá khó coi.
“Vì đã xảy ra chuyện ở đây. Vốn dĩ, ông ấy vẫn nằm trên giường bệnh sau khi làm xong phẫu thuật. Nhưng đến năm giờ sáng, bố lại đột nhiên làm ầm lên”.
“Ông ấy không chịu nằm viện nữa. Không ai khuyên được bố cả, ông ấy cứ la lối đòi về nhà, còn muốn ăn gà quay, uống rượu trắng. Thấy chúng tôi cứ sốt sắng khuyên mãi, bố đập vỡ cả bột bó thạch cao vừa được băng xong!”
“Sợ ông ấy lại xảy ra bất trắc gì, nên chúng tôi đành phải đưa bố về đây”.
Tôi nhíu mày lại.
Thế này đúng là hơi kỳ lạ thật.
Theo lý mà nói, Tào Kiến Quân vì chuyện tiền mua mạng nên đã chọc giận chồn yêu, ắt hẳn sẽ bị nó báo thù.
Nhưng sau chuyện ấy, Tào Kiến Quân đã ném thêm tiền, vậy mà vẫn mất một cánh tay.
Nếu lúc ấy chồn yêu không tiếp tục ra tay, vậy chứng tỏ chuyện này xem như đã xong xuôi rồi.
Vậy tại sao lại xảy ra rắc rối nữa?
Thế này không giống tác phong bình thường của chồn yêu.
Nếu chúng muốn bạn chết thì tuyệt đối không chờ đến canh năm, lại càng không lý gì cho bạn cơ hội nghỉ ngơi và chữa trị.
Lẽ nào vẫn còn có thứ gì khác đang giở trò ở đây?
Tôi lờ mờ cảm giác được chuyện có vẻ không đơn giản như vậy. Hoặc là trong hai bố con nhà họ Tào có người đã nói dối, hoặc là vẫn còn thứ gì khác đang gây rối.
Nhưng dù là tình huống nào thì cũng là một vấn đề khá nan giải đối với tôi.
Tôi hơi hối hận vì đã không đưa Hoàng Cường theo. Tuy rằng tôi vẫn chưa tin được ông ấy, nhưng có lẽ đối phương có thể giúp tôi một tay trong chuyện này.
Chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại sau một bức tường đất.
Điều kiện nhà Tào Kiến Quân không tốt lắm. Bức tường đất bao quanh một khoảng sân, trong sân mọc cỏ dại um tùm, hai căn phòng hơi cũ nát. Đang là ban ngày, vậy mà trong nhà lại rất tối.
Khi tôi vén rèm và bước vào nhà, mùi máu tanh nồng nặc đã xộc thẳng vào mũi tôi.
Tôi vội vã chạy đến giường xem thử.
Lúc này đây, Tào Kiến Quân đang nằm trên giường, mũi từ miệng và mũi chảy ra, hai mắt trợn trắng.
Tôi rất kinh hãi, nhưng đã nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Bây giờ là giữa trưa, là thời điểm dương khí cực thịnh. Thịnh cực tất suy, nên mới xảy ra hiện tượng âm dương luân chuyển.
Đây là thời điểm thuận lợi để đuổi ma quỷ, cũng là thời điểm tốt để ma quỷ lộng hành.
Lúc này Tào Kiến Quân đang chảy máu từ mũi và miệng, nhưng bên cạnh lại không có vũ khí sắc bén gì. Điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến là chồn yêu.
Lúc này chắc chắn có một con chồn yêu đang tự hại mình ở gần nhà Tào Kiến Quân!
Sau khi theo tôi vào nhà, Tào Thần vừa nhìn thấy bộ dạng ấy của Tào Kiến Quân đã lập tức trở nên lo lắng.
Anh ta gào lên một tiếng “bố” đầy đau đớn rồi chạy thẳng đến giường.
Tôi lập tức kéo tay anh ta lại rồi giận dữ quát lên.
“Anh chạy đến làm gì, thay vì khóc lóc thì mau đi tìm cùng tôi đi! Tìm ngay con chồn yêu đang nấp ở gần nhà anh!”
Tôi nhìn lượng máu đang chảy ra của Tào Kiến Quân, chỉ sợ không gắng gượng được lâu nữa. Nếu còn chậm trễ, e rằng ông ta sẽ mất mạng.
Tào Thần cũng biết chuyện này có điểm dị thường. Bố Tào Thần đã bảo anh ta tìm tôi, nên lúc này anh ta chỉ có thể đặt hết hy vọng vào tôi thôi.
Hai chúng tôi tức tốc tìm kiếm khắp ngõ ngách trong nhà anh ta. Cuối cùng, chúng tôi cũng nhìn thấy một con chồn nhỏ trong bụi cỏ dại ngoài sân.
Con chồn nhỏ ấy đang cầm một cây gậy gỗ và tự chọc vào mũi nó, chọc đến mức hai mắt trợn trắng và chảy đầy máu tươi.
Không chỉ có máu, mà còn có thứ gì đó màu trắng chảy dọc xuống từ cây gậy gỗ.
Tôi vừa nhìn thấy thứ màu trắng ấy thì chân đã trở nên mềm nhũn.
Thôi xong, Tào Kiến Quân xem như không cứu được nữa rồi. Con chồn yêu này ra tay cũng độc ác lắm. Nó đã lấy cây gậy gỗ kia chọc thẳng vào não mình!
Đôi bên có thù hận sâu nặng thế nào mà con chồn này lại ra tay tàn