Khi nghe anh ta nói tới đây thì tôi bỗng trùng lòng.
Cuối cùng cũng đã tìm ra được mấu chốt của toàn bộ vấn đề ở đâu rồi.
Chẳng trách đêm đó chúng tôi lạ bị chồn yêu chặn đường một cách vô duyên vô cớ. Có lẽ đó chính là con chồn năm xưa định dụ Tào Thần nói ra đây mà.
Vì nó không thể thành tiên nên hận chuyện đó và mới tới báo thù nhà họ Tào.
Trước đó đã từng nói, nhà Hoàng Cường có phong thủy cực tốt, nằm trên đường long mạch, những nơi như này thường xuất hiện chồn yêu muốn thành tiên, điều này chẳng có gì kỳ lạ.
Rõ ràng Tào Thần không hề ý thức được việc cái chết của bố mình chính là do hành động vô ý năm xưa của mình gây ra. Anh ta tiếp tục kể lể với tôi.
“Khi đó tôi ngủ liền ba ngày, sau đó bố mẹ nói với tôi, có thể trên đường tôi trúng gió nên bắt đầu sốt và nói nhảm, sốt ba ngày mới hết”.
“Lúc tôi tỉnh lại trong đầu cũng mơ mơ màng màng, nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm đó cũng mơ hồ, vì vậy tôi mới tưởng rằng do tôi sốt cao quá nên nằm mơ”.
Nói tới đây, Tào Thần nhìn tôi với vẻ chần chừ giống như đang chứng thực.
“Trương đại sư, cậu nói xem chuyện tôi gặp phải năm đó có phải là thật hay không? Nếu là thật, vậy thì bố tôi…lẽ nào chết thảm cũng liên quan tới chuyện đó?”
Mặc dù Tào Thần thật thà nhưng không ngốc, kết hợp những chuyện xảy ra gần đây và suy nghĩ một lúc thì anh ta cảm thấy có gì đó không ổn.
Tôi nhìn anh ta và không nói gì, nhưng ánh mắt của tôi thì đã cho anh ta đáp án chính xác rồi.
Tào Thần sững sờ nhìn tôi, rồi đột nhiên ôm đầu ảo não.
“Nhưng tại sao nó lại làm như vậy chứ? Tôi chẳng qua là vì sợ nên không trả lời câu hỏi của nó, cũng không hề hại nó, nó có cần phải lấy mạng của gia đình tôi như vậy không? Hơn nữa khi đó tôi vẫn còn là một đứa trả, tôi còn chưa trách nó dọa tôi sợ chết khiếp, tại sao nó lại gây rắc rối cho tôi chứ?”
Tào Thần không thể hiểu được những khúc mắc trong vấn đề dụ người nói ra của con chồn và đương nhiên cũng không hiểu được quan hệ lợi và hại trong chuyện đó.
Chuyện dụ người nói ra này nào có quan tâm tới việc bạn là con nít hay không?
Có những con vật nhiều tâm cơ còn chuyên đi tìm bọn trẻ con mới lớn.
Vì sao chứ?
Vì trẻ con thì ít tâm cơ, đơn thuần hơn, chỉ cần nghĩ gì là nói đó, không giống người lớn, còn phải suy nghĩ xem chuyện này chuyện kia có mang lại rắc rối gì cho bản thân họ hay không.
Chỉ có điều con chồn kia đã chọn nhầm thời điểm, tự dưng chọn giữa đêm hôm khuya khoắt thì ai mà chẳng sợ khiến người ta tưởng còn gặp phải ma nữa cơ đấy.
Có điều về lý là như vậy nhưng chồn yêu là loại hiểu về đạo lý sao?
Đương nhiên là không, nếu không nó đã không được mệnh danh là thận trọng và có tính báo thù mạnh như vậy.
“Tào Thần, chuyện tới nước này, tôi cũng không giấu anh nữa. Cái chết của bố anh đúng là có liên quan tới việc năm xưa anh gặp con chồn. Có điều anh cũng không làm sai gì, chỉ là anh đã vô tình khiến con chồn đó không thể thành tiên nên nó mới hận anh tới tận xương tủy”.
Tôi cố gắng giải thích thật nhẹ nhàng cho Tào Thần, sợ anh ta nghĩ không thông mà lao đầu vào chỗ chết.
Vì dù sao thì người thường cũng khó thể chấp nhận được chuyện bố mình bị hại chết như vậy .
Nhưng vẫn có một số điều tôi nghĩ không thông.
Một trong những điều đó là tại sao chồn yêu không lấy mạng của Tào Kiến Quân khi đó mà lại bẻ gãy tay ông ta trước sau đó cho ông ta thời gian điều trị rồi sau đó mới ra tay tàn nhẫn tiếp?
Lẽ nào chỉ đơn giản là để hành hạ Tào Kiến Quân sao?
Nhưng nghĩ kỹ thì hình như không phải.
Bởi