Sau một hồi giãy giụa thì con chồn nhỏ cũng chịu an phận, đơ người ra và không còn vùng vẫy nữa.
Tôi dùng cỏ và vải mềm lót vào trong lồng rồi mới đặt nó vào. Không phải vì điều gì mà là vì sợ cái thằng nhóc này sẽ đập vào lồng sắt mà chết.
Đợi sau khi bố trí xong cho con chồn thì tôi lập tức gọi điện cho Tào Thần.
Điện thoại đổ chuông một hồi lâu mới kết nối. Giọng nói vui mừng của Tào Thần vang lên.
“Trương đại sư, sinh rồi! Là một thẳng bé bụ bẫm!”
Nghe thấy vậy tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chúc mừng chúc mừng”.
“Trương đại sư, cậu không biết vừa rồi kỳ dị tới mức nào đâu. Đứa trẻ sinh ra không hề khóc, hai con mắt đỏ rực cứ nhìn chăm chăm bác sĩ khiến bác sĩ đều sợ hết hồn”.
Ngoài sự hào hứng ra thì Tào Thần còn mang vẻ sợ hãi.
“Nhưng sau đó khi tôi chuẩn bị gọi điện thoại cho cậu thì đứa bé lại bình thường, bắt đầu gào khóc. Vừa rồi đã kiểm tra tổng thể một lần, tất cả đều bình thường!”
Nghe Tần Thào vui mừng kể lại thì tôi không khỏi cười khổ.
Đúng là ngàn cân treo sợi tóc.
Nếu như tôi muộn một bước thì có lẽ đứa trẻ đã sớm bị hoán đổi rồi.
Giờ tình hình nhà họ Tào đã được giải quyết hay nói chính xác là mối thù hận của con chồn đối với bọn họ đã chuyển qua tôi.
Như vậy thì tôi ở lại nhà họ Tào cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tôi ngủ nửa tỉnh nửa mê ở nhà Tào Thần một tối. Ngày hôm sau đưa theo con chồn nhỏ rời đi và chạy về nhà Hoàng Cường.
Chuyện ở khu núi mới là chuyện lớn! Chỉ có làm rõ được nguyên nhân thảm cảnh chết chóc thì tôi mới có thể nghĩ ra được cách cứu sống Tam Thanh.
Đợi khi tôi xách con chồn tới nhà Hoàng Cường thì Hoàng Cường đang ngồi trong sân phơi nắng, nhìn thấy tôi trở về, ông ấy căng thẳng sà tới.
“Cậu nhóc, phía bên đó thế nào rồi? Đã cứu được người chưa?”
Tôi nặn ra một nụ cười khó coi.
“Đừng nhắc nữa ông Hoàng. Sự hung hiểm của chuyến đi lần này, đợi sau này tôi từ từ kể kỹ lưỡng cho ông nghe. Giờ tôi lên núi xem, ông có thể đưa tôi đi không?”
Tối qua tôi ngủ không ngon rồi lại thêm cả đống phiền phức nên tinh thần của tôi có phần uể oải.
Tới giờ tôi chẳng còn nghĩ tới việc nghỉ ngơi nữa, chỉ muốn nhanh chóng lên cái núi đó xem rồi tính tiếp.
Ngọn núi cách nhà Hoàng Cường không xa lắm. Hai chúng tôi đi men theo con đường tầm mười phút là tới.
Nhưng càng tới gần ngọn núi thì tôi càng cảm thấy luồng sát khí cực mạnh như muốn đâm xuyên qua tim phổi.
Không chỉ có vậy, xung quanh còn mơ hồ vang lên tiếng khóc cười của đám trẻ con.
Nghe giống như một khu vui chơi cỡ lớn cho trẻ vậy.
Bầu không khí kỳ dị khiến con chồn trong lồng trở nên an phận, nó nằm sạp xuống không dám lên tiếng.
Tôi thầm run sợ, động vật rất linh nghiệm, xem ra vùng này đúng là vùng đất đại hung rồi.
Đợi khi tới gần, tôi vừa nhìn là thấy một đám trẻ con đứa đứng ngồi trên đó.
Ngọn núi đúng như những gì Hoàng Cường miêu tả, ngoài đất ra thì chẳng có gì, giống như là một khu vực bị một công ty kiến trúc nào đó bỏ hoang chỉ còn đống xà bần vậy.
Tôi chau mày.
Dù có là bãi tha ma thì cũng phải có đất có đá có cát, như vậy thì mới có thể chôn được người khác.
Chứ nếu chỉ có đất, một trận mưa chẳng phải sẽ khiến đám mồ mả trôi sạch sao?
Ai là người đầu têu chôn người chết ở nơi như thế này vậy?
Tôi đang suy nghĩ thì Hoàng Cường đi trước dẫn đường đột ngột dừng lại.
Hình như ông ấy cảm thấy sợ hãi và kiêng dè, do dự không dám đi tiếp.
“Phía trước chính là ngọn núi toàn đất đó. Chỗ đó giờ tà ma quá, cậu xem đám trẻ con đều