Mặc dù ông nội tôi biết dù chúng tôi sinh ra cũng sẽ bị chết yểu nhưng ông vẫn không từ bỏ mà bảo mẹ tôi an tâm dưỡng thai.
Bố tôi tưởng ông nội đã nghĩ ra cách cứu chúng tôi nên đã vâng lời ông nội mà chăm sóc chúng tôi rất kỹ đến tận ngày mẹ tôi lâm bồn.
"Trước hôm mẹ cậu sinh, ông cậu đột nhiên đưa mẹ cậu vào trong thành phố. Lúc đó, tôi chính là người mở cửa cho ông cậu. Toàn thân ông ấy khi đó toàn là máu, còn mẹ cậu thì bụng mang dạ chửa, mặt mày hoảng hốt đứng sau lưng ông ấy..."
Bà Tư nheo mắt lại nhìn xa xăm như thể quay trở lại một ngày xưa cũ.
"Ông nội cậu chỉ nói một câu rồi đưa mẹ cậu rời khỏi đó, chính là 'tôi đã phá trận pháp thống lĩnh thiên hạ rồi'!" Lúc ấy tôi còn chưa hiểu ý ông cậu, cho đến tận mười năm về trước chúng tôi khó khăn lắm mới khởi động được trận pháp ở cao ốc Phương Viên. Khi đó tôi mới hiểu được ý tứ trong lời nói của ông ấy".
"Hóa ra ông ấy sợ nhà họ Uy dùng trận pháp này để làm hại nhân gian, cho nên trước ngày cậu sinh một ngày, ông ấy đã dùng tính mạng của một gia đình âm dương sư để phong ấn hoàn toàn trận pháp này".
Nghe bà Tư giải thích xong, tôi mới đột nhiên nhớ ra sát khí của hai mẹ con mà tôi gặp trong căn nhà trên phố, còn cả nữ quỷ hận nhà họ Trương chúng tôi thấu xương nữa.
Hóa ra những lời nữ quỷ nói là sự thật, ông nội tôi thực sự đã giết cả nhà cô ấy. Có điều đó là vì ông tôi muốn phong tỏa trận pháp làm hại người đời này.
"Nhưng tại sao ông nội tôi..."
Tôi còn đang định hỏi thì đột nhiên lại suy nghĩ thông suốt.
Thấy tôi không hỏi hết câu, bà Tư đột ngột dừng lại, hiểu rằng tôi đã nghĩ ra nguyên do.
Bà ấy nhìn tôi mà như cười như không.
"Cậu muốn hỏi tại sao ông nội cậu lại vội vã đến thế, lại còn dùng phương thức cực đoan như vậy để phong tỏa trận pháp phải không? Lúc đó tôi cũng không hiểu được, nhưng sau này tôi đã hiểu. Bởi vì khi đó, ông nội cậu đã chuẩn bị cho cái chết".
"Mà thứ khiến ông nội cậu hy sinh cả tính mạng đó chính là cậu".
"Để cậu được sống tiếp mà ông ấy đã đánh đổi cả tính mạng mình, dùng mệnh cách của em song sinh cậu bù lại cho mệnh khuyết của cậu. Sau đó lại còn ép tượng người gỗ liễu trong người bố cậu đi vào trong người cậu rồi phong ấn lại, tạo nên mối liên kết như máu thịt giữa cậu và tượng người gỗ liễu kia, cả hai phải cùng tồn tại".
"Đó là lý do tại sao tượng người gỗ liễu trong người cậu hiện giờ ngoan ngoãn như vậy, lại còn ra mặt cứu cậu khi gặp nguy hiểm. Phải biết rằng huyết mạch của nhà họ Trương đem lại khả năng tự phục hồi vô cùng thần kỳ, cho nên mới có thể phong ấn được thứ đó mà không bị nó nuốt gọn. Nhưng mặc dù là vậy, phong ấn mười mấy năm đó cũng suýt lấy mạng bố cậu".
Nói đến đây, bà Tư như thể đã thấm mệt nên dừng lại một lát rồi chớp mắt nhìn tôi.
Lúc này tôi đang tập trung nghe bà ấy nói, không hề để ý rằng toàn thân mình đã toát hết mồ hôi lạnh, thậm chí cả bộ quần áo tôi đang mặc đã ướt đẫm.
"Ông nội cậu quả thực rất giỏi. Chúng ta sinh ra làm người, bất kể là tu Đạo gì thì trong lúc nguy nan cũng chỉ nghĩ tới bản thân mình. Nhưng ông nội cậu trước giờ chưa từng nghĩ tới bản thân mà luôn đặt đạo nghĩa lên trên hết".
Như thể sợ tôi không hiểu nên bà Tư chậm rãi giải thích:
"Ông nội cậu liều mạng bảo vệ cậu, cũng có nghĩa là liều mạng bảo vệ huyết mạch nhà họ Trương".
Nói dứt lời, bà cụ đang ngồi trước mặt tôi như thở phào một hơi, một tay chống xuống đất rồi chậm rãi đứng dậy.
"Việc đã đến nước này, những thứ tôi có thể nói cũng chỉ có vậy. Hiện giờ Trương gia thôn đã tuyệt diệt, lại còn xuất hiện một con đường âm dương như