Mặc dù Phương Tuyết thề thốt nghe ghê lắm nhưng vì chính bộ dạng không đàng hoàng của cô ta khiến tôi cảm thấy nghi ngờ.
“Nếu anh không tin thì coi như giúp bạn của Liễu Nguyệt Như đi, tới nhà tôi nhìn một cái cũng được mà”.
Chắc Phương Tuyết sợ tôi không đồng ý nên vội vàng khẩn cầu.
“Tôi biết anh và Liễu Nguyệt Như sắp đính hôn rồi. Chỉ cần anh chịu giúp thì tôi chấp nhận bỏ ra một trăm nghìn tệ!”
Phương Tuyết nói chắc nịch.
Tôi há mồm trợn mắt nhìn cô ta.
Một trăm nghìn tệ! Cả đời này tôi chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy. Vậy mà số tiền đó được nói ra một cách quá dễ dàng từ miệng một cô thiếu nữ.
Nếu trước đó tôi còn kiên quyết thì giờ một trăm nghìn tệ này khiến tôi thấy dao động.
Đúng là hiện tại tôi cần tiền. Không có tiền, tôi không thể kết hôn với Liễu Nguyệt Như được.
Nếu không kết hôn được với Liễu Nguyệt Như thì tôi không thể nào xem bói được và cũng không thể hóa giải được Thất sát tỏa hồn trận.
Nếu mà cứ như vậy thì kẻ đang hành hạ ông nội tôi sẽ lại tiếp tục được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Quan trọng nhất là không có tiền thì đến một cái la bàn ra hồn tôi cũng không mua nổi…
“Thật không?”
Do dự một lát tôi đành lên tiếng.
Phương Tuyết thấy tôi dao động thì lập tức vui mừng kéo cánh tay tôi.
“Thật mà, có một trăm nghìn tệ à, chỉ là tiền tiêu vặt của tôi mà thôi. Có gì mà không thật chứ!”
Một lần nữa tôi cảm thấy nghẹt thở. Hóa ra đây chính là cái gọi là người có tiền.
Trước đó, khi Uy Chính Thiên cười nhạo tôi bủn xỉn, tôi còn phản bác lại cậu ta. Thế mà giờ đây chính tôi lại bị làm khó bởi đồng tiền rồi…
“Tôi vẫn còn một điều kiện nữa. Chuyện này phải được Liễu Nguyệt Như đồng ý thì tôi mới nhận. Nếu như cô ấy từ chối thì tôi cũng lực bất tòng tâm”.
Dưới sự hấp dẫn của đồng tiền, tôi vẫn còn giữ lại cho mình được một chút lý trí.
Vậy mà điều đó cũng không làm khó được Phương Tuyết. Cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Liễu Nguyệt Như.
Không thể phủ nhận Phương Tuyết có tính nũng nịu bẩm sinh. Đến cả một cô gái cũng không đỡ được, cô ta cầu xin nài nỉ nên Liễu Nguyệt Như đã đồng ý lấy lệ.
Buổi tối không xem dương trạch.
Vì vậy bây giờ không thể đi được. Tuy nhiên Phương Tuyết thấy phản ứng của tôi thì cũng không còn sốt sắng giục đi bằng được nữa.
Cô ta để lại địa chỉ. Sau khi hẹn sáng sớm mai tới đón tôi thì Phương Tuyết mới vui vẻ rời đi.
Tôi siết tấm danh thiếp trong tay, địa chỉ được in rõ ràng trên tờ giấy.
‘Tập đoàn Phương Viên’.
Tôi chậc chậc đầu môi. Phương Viên, Phương Viên, trời vuông đất tròn đây mà.
Cái tên mà nhà họ Phương đặt ra này gớm đấy nhỉ.
Thường thì khi đặt tên có tham vọng thì sẽ có thể dễ phát triển thực lực mạnh hơn.
Mặc dù cực thịnh rất nhanh nhưng nếu bị lụi bại thì cũng chẳng khác gì nước lũ chảy xuôi dòng đổ xuống dồn dập.
Sau khi trầm ngâm một lúc thì tôi mới nhét tấm danh thiếp vào túi.
Đã thu tiền thì không đơn giản chỉ là giúp đỡ nữa mà có nghĩa coi là giao dịch chính thức rồi.
Dù thế nào thì ngày mai cũng phải tới xem trước rồi tính tiếp.
Không biết có phải là do nhận được đơn hàng này từ Phương Tuyết không mà tôi bỗng cảm thấy bất an. Cả đêm đó, tôi không thể ngủ yên được.
Ngày hôm sau, trời vừa mới sáng thì tôi đã tỉnh dậy với toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Sau khi ngồi thiền một lúc tôi mới cảm thấy bình tĩnh được đôi chút.
Tôi vừa ăn sáng xong thì Phương Tuyết tới.
“Cô có biết ở đâu bán pháp khí không?”
Sau khi chào hỏi tôi bèn lên tiếng.
“Pháp khí sao? Ý anh nói là mấy thứ đồ mà thầy phong thủy dùng sao?”
Phương Tuyết vừa nói vừa gật đầu.
“Có một nơi, nghe nói bán đồ linh nghiệm lắm. Tôi có thể dẫn anh đi xem”.
Tối qua, tôi đã nhẩm đếm số tiền còn trên người. Mua la bàn tốt thì không đủ nhưng la bàn bình thường thì vẫn miễn cưỡng mua được.
Mắt Âm Dương rất tiện dùng nhưng xem phong thủy Bát Quái thì vẫn phải dựa vào vài món đồ chuyên nghiệp mới được.
Phương