Tiếng kêu của ông cụ Tôn giống như một hồi còi báo động khiến tôi không màng suy nghĩ gì nữa, vung mạnh cây gậy bóng chày đập vào vách tường phía sau bức tranh kia.
Gần như ngay lập tức, vách tường vỡ ra tạo thành một lỗ hổng lớn.
Một mùi hôi thối xông thẳng vào mũi tôi.
Miêu quỷ dường như đã biết bản thể thật của mình bị bại lộ nên nó càng gào thét thảm thiết hơn.
Đám mèo hoang bên ngoài cũng như phát điên lên cào vào cửa kính đòi lao vào trong,
Cảnh tượng này đúng là kinh dị đến khiếp người.
Tôi không thể nào hiểu nổi, tại sao con Miêu quỷ này lại chọn ẩn núp trong phòng ngủ của Phương Tuyết? Miêu quỷ thực sự đã được tìm thấy, nhưng bản thân nó là thứ có tính tà cực mạnh nên người sống không thể chạm vào được.
Trong lúc cấp bách, tôi móc xâu tiền Ngũ Đế ông cụ Tôn vừa đưa cho mình ra.
Nếu xét theo ngũ hành thì vua Thuận Trị thuộc về Thủy phía Bắc, Khang Hy thuộc Mộc phía Đông, Ung Chính thuộc Thổ trung tâm, Càn Long thuộc Kim phía Tây, Gia Khánh thuộc Hỏa phía Nam, ngũ hành đều đủ cả.
Lại thêm việc thời gian khi Ngũ Đế (năm vị vua kể trên) tại vị vừa hay là một khoảng thời gian tuần hoàn theo quan niệm phong thủy, cho nên tiền Ngũ Đế này được coi là một công cụ đắc lực để hóa giải sát khí, trấn trạch.
Nghĩ ngợi một lát, tôi lại lấy thêm một ít chu sa, sau đó cầm mọi thứ ném vào trong cái lỗ kia.
Một tiếng kêu chói tai vang lên, những âm thanh ở phòng ngủ chính cũng lắng xuống.
Thành công rồi sao? Tôi lo lắng lúc thì nhìn về phía cửa biệt thự, lúc lại nhìn vào trong cái hốc tường, lo sợ Miêu quỷ đột nhiên nổi điên lao ra.
Một lúc sau, ông cụ Tôn cũng sức cùng lực kiệt, thù lù xuất hiện ở cửa.
Mới có một lát mà quần áo trên người ông ấy rách bươm, trông vô cùng nhếch nhác.
"Nhóc con, cậu học nghệ không đến nơi đến chốn. Những thứ cực dương như tiền Ngũ Đế có thể hóa giải tà khí, nhưng nếu dùng sai cách thì cũng có thể kích thích khiến tà khí càng mạnh thêm. May mà hôm nay con Miêu quỷ này bị tà thuật phản lại đã tiêu hao kha khá sức lực rồi, nếu không thì hôm nay nhờ ơn cậu mà chúng ta mất xác ở đây rồi".
Lời ông cụ Tôn khiến tôi nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
Có điều tôi cũng nhanh chóng phản ứng lại.
"Phản lại?"
Tôi ngẩn ra, tưởng rằng mình nghe nhầm.
Không phải Miêu quỷ này tới hại nhà họ Phương sao? Sao lại bị phản lại cơ chứ? Ông cụ Tôn nuốt nước bọt, cũng không vội vàng giải thích.
Ông ấy lấy trong túi vải ra một đoạn dây màu tiết gà, một tấm vải trông như cắt ra từ đồ cưới của cô dâu, sau đó đi tới chỗ lỗ hổng trên tường. Ông cụ Tôn liên tục niệm kinh, dùng tấm vải kia bọc lấy cái xác khô của Miêu quỷ rồi đem ra ngoài.
Tôi bất giác há hốc miệng.
Cũng không biết rốt cuộc con mèo này đã chết bao lâu rồi, xác nó khô đét lại chỉ còn một ít da với lông, bốc mùi rất thối.
"Đúng là tạo nghiệp mà, nuôi cái gì không nuôi lại đi nuôi thứ tà vật này".
Ông cụ Tôn vừa tặc lưỡi vừa dùng tấm vải kia bọc nó lại, sau đó dùng sợi dây màu tiết gà kia buộc lại bên ngoài.
Nhìn động tác của ông cụ Tôn, tôi có cảm giác như ông ấy đang phong ấn thứ này lại.
"Chẳng phải Miêu quỷ chết rồi sao? Ông còn phong ấn nó làm gì?"
"Chết? Có khi nó còn kịp ăn giỗ cậu mấy chục lần mà vẫn còn sống nhăn răng đấy!"
Ông cụ Tôn cẩn thận cuộn tấm vải kia lại, sau đó kẹp ở dưới nách.
"Cậu cho rằng người nhà này bị kẻ khác hãm hại, nhưng sự thật lại ngược lại".
"Tôi đã nói rồi mà, mảnh đất quý như thế này sao có thể có tà vật lọt vào được cơ chứ?"
Ông cụ Tôn xoa bóp cánh tay đau nhức của mình.
"Con Miêu quỷ này do chính tay chủ nhà đem vào đây".
Tôi đứng như chết lặng.
"Ý ông là con Miêu quỷ này là của nhà họ Phương? Chính bọn họ là kẻ đi hại người khác?"
Ông cụ Tôn gật đầu rồi chỉ vào lỗ hổng trên tường.
"Không tin thì cậu có thể xem xem, bên trong còn có bàn thờ nữa đấy".
Tôi không nén nổi tò mò thò đầu vào xem. Quả nhiên, mặc dù là bên trong tường nhưng đồ cúng trên bàn thờ không thiếu thứ gì.
Nhưng dù như vậy, tôi vẫn ù ù cạc cạc không hiểu.