Từ xa tít tắp mà tôi đã nghe thấy tiếng ồn ào trong sân.
Tôi vừa bước tới thì đã nhìn thấy Trương Cường mặt lo lắng đứng ở cửa ngó Đông ngó Tây.
Vừa nhìn thấy tôi, anh ta cứ như nhìn thấy người thân.
Anh ta gạt đám người kia ra lao tới đón tôi.
"Đại sư, đại sư tới rồi!"
Nói xong câu này, anh ta không nói tiếp mà kéo tôi một mạch vào trong sân.
Sau khi kéo tôi vào bên trong, Trương Cường vội vã đóng cửa lại.
Vừa vào bên trong tôi đã thấy cảnh vợ anh ta đang lăn lộn, khóc lóc om sòm.
Bốn góc sân cũng bị đào lên, tạo thành bốn cái hố lớn.
Những người túm tụm bên ngoài kia nghe thấy tiếng khóc lóc chửi mắng của vợ anh ta nên mới kéo đến xem.
"Chúng mày sẽ không được chết tử tế đâu! Không để bọn tao yên thì chúng mày cũng đừng hòng được yên thân!"
"Dám đào nhà của bọn tao lên, hệt như thằng trời đánh kia! Một lũ súc sinh, chúng mày không được chết toàn thây!"
Vợ Trương Cường như thể gặp chuyện gì đó vô cùng đau lòng, ngồi trên mặt đất giãy đành đạch, gào khóc chói cả tai.
Trương Cường sợ hãi núp bên cạnh tôi.
Anh ta lúc này không dám lại gần vợ mình, còn những người anh ta thuê tới đào sân cũng co rúm lại ở góc tường.
"Đại sư, vợ tôi bị làm sao vậy? Tôi chẳng hiểu cô ấy đang nói cái gì nữa!"
Tôi chẳng có tâm trạng lo chuyện vợ anh ta mà nhìn vào mấy cái hố đất ở góc sân.
"Các anh có đào được gì không?"
Vừa nghe tôi hỏi xong, Trương Cường gật đầu như bổ củi.
"Đào thấy rồi, đào thấy rồi! Mỗi góc sân đều đào được một ít xương".
"Xương gì?"
"Cái... cái đó tôi còn chưa nhìn kỹ. Vừa đào thấy xương là ai nấy sợ xanh mặt. Cho nên... cho nên không dám đào sâu thêm".
Trương Cường ấp úng đáp.
Con người nhiều khi đều chọn cách chạy trốn nỗi sợ của bản thân mình như vậy đó.
Họ cho rằng chỉ cần trong đầu không nghĩ như vậy thì thứ đáng sợ kia cũng sẽ không phải sự thật.
Mặt tôi nghiêm lại.
"Trương Cường, nói thẳng với anh, lần này anh gặp rắc rối lớn rồi".
"Thứ mà anh đào được trong cái sân này là xương người chứ chẳng phải thứ gì khác. Năm xưa có người chôn bốn cái xác trong sân nhà này. Có điều bốn người này đều chết oan, oán khí ngút trời, lại bị người không hiểu phong thủy tùy tiện chôn ở đây. Kết quả là hình thành nên sát khí cực hung, gọi là Tứ Quỷ Đài Quan (bốn con quỷ khiêng quan tài)".
Nói đến đây, tôi chỉ vào người phụ nữ đang ngồi giữa sân kêu khóc om sòm kia.
"Vợ anh sớm đã mất mạng rồi, hiện giờ một trong bốn con quỷ kia đang nhập vào xác cô ấy".
Tôi vừa nói dứt lời, Trương Cường bàng hoàng ngã phịch xuống đất.
"Hiện giờ cả nhà anh đã bước vào cái "quan tài" này rồi, bốn con quỷ kia đã khiêng nó lên. Chúng quyết tâm phải đem được hết người nhà anh đi mới thôi".
Nghe đến đây thì Trương Cường đã kinh hãi tới độ không thốt nên lời.
Còn những người công nhân đang đứng trong sân nghe tôi nói cũng sợ xanh mặt.
"Anh định hại chết chúng tôi à, công việc như thế này mà cũng bảo chúng tôi tới làm, lương tâm anh bị chó tha mất à!"
"Đáng đời cả nhà anh đen đủi!"
Đám người đó đều là người thô lỗ cọc cằn, vốn đã cảm thấy đào được xương người là điềm xui rồi. Bây giờ nghe thêm trong cái sân này có người chết, lại còn có sát khí thì bọn họ bắt đầu điên tiết chửi mắng.
Có điều mắng thì mắng chứ giờ bọn họ không dám động tay chân với Trương Cường.
Hiện giờ căn nhà này quỷ quái như vậy, đừng nói là Trương Cường, đến một bông hoa bọn họ cũng không dám động vào.
Sau khi mắng chửi xong, mấy người họ ném cuốc xẻng, thi nhau chạy khỏi căn nhà.
Khi trong sân chỉ còn ba người: tôi, Trương Cường và vợ anh ta thì Trương Cường mới dần hoàn hồn.
Anh ta ngồi trên mặt đất, bám lấy ống quần tôi.
"Đại sư, đại sư, cầu xin đại sư đừng bỏ tôi lại đây