Tôi không dám hành động khinh suất. Tinh huyết trong miệng tuy có tác dụng nhưng cũng chỉ trong một thời gian ngắn mà thôi. Nếu dùng quá nhiều thì tôi sẽ không chịu nổi việc mất máu, mà cương thi cũng sẽ sản sinh kháng thể.
Thi thể nữ ấy xông đến vô cùng hung tợn, miệng phun ra tà khí đen ngom, hai bàn tay xoè ra móng tay sắc nhọn nhắm thẳng vào cổ tôi.
Tôi mà để đối phương chạm vào thì e rằng sẽ bị cào thủng người mất.
Canh chuẩn thời gian, tôi dùng sức phun một ngụm tinh huyết lên mặt của nữ quỷ ấy.
Thừa dịp động tác của thi thể nữ ấy chậm lại, tôi bèn sải bước vòng ra sau lưng đối phương, lấy ngón tay bôi lên đầu lưỡi.
“Thái Thượng Tam Thanh, trời xanh sáng rỡ, chính khí cuộn trào. Xua đuổi tà yêu, huỷ thiên diệt địa!” Vừa niệm thật lớn, tôi vừa dùng máu dính trên ngón tay vẽ bùa lên lưng của thi thể nữ ấy thật nhanh.
Vẽ bùa trực tiếp lên người cương thi để trấn áp nó là việc xưa nay hiếm. Nhưng hiện giờ tôi còn chẳng có lấy một tờ giấy để lau mông, đành miễn cưỡng dùng hạ sách này thôi.
Hành động này thực sự rất nguy hiểm, nếu cương thi xoay người lại trước khi tôi vẽ bùa xong thì kẻ mất mạng sẽ là tôi.
“Trương Ly, hôm nay chính là ngày chết của ngươi. Muốn thoát ư?! Đừng có mơ!”
Ngay khi bùa sắp được vẽ xong thì tiếng thét của nữ quỷ ấy đã làm tôi sững ra.
Sự gián đoạn này đã khiến động tác tay của tôi bị chậm một nhịp.
Thi thể nữ ấy đột ngột xoay người lại, hai tay nắm chặt lấy cổ tay tôi.
Cùng lúc ấy, tiếng gào khóc đinh tai của trẻ con bỗng vang lên từ phía bụng dưới của ả.
Tôi cảm thấy hình như có thứ đang bò lên chân mình.
Vừa cúi xuống nhìn, tôi đã nhìn thấy một đứa bé trần truồng, trên người dính đầy máu và chất lỏng gì đó đang vừa ôm chân tôi vừa trèo lên.
Chính khoảnh khắc cúi xuống ấy, tôi đã đối mặt với đôi mắt tựa như hai lỗ đen của nó.
Cảnh tượng này suýt nữa đã khiến tôi giật bắn.
Tà khí mẹ con tách rời, bên cạnh còn có một nữ quỷ trợ giúp.
Mẹ kiếp, muốn hợp sức tấn công tôi à?! Cương thi không giống hồn thể. Cương thi không có năng lực tư duy, chỉ hành động theo bản năng, với cả nó có thực thể, dễ trấn áp hơn hồn một chút.
Nhưng cũng chính vì nó có thực thể, nên sức sát thương của nó lớn vô cùng.
Đứa con này rời khỏi cơ thể người mẹ và trở nên cáu kỉnh cực kỳ. Khi bị nó trèo lên chân, tôi cảm thấy như có một cái móc sắt đang cắm vào da thịt mình vậy.
Tôi nén đau, vừa giằng co với người mẹ, vừa giậm mạnh chân, khí tụ đan điền, dùng sức gầm lên sáu chữ.
“Án ma ni bát mê hồng!”
Trong tình thế cấp bách, tôi đã dùng cả lời răn của nhà Phật.
Tôi gấp quá rồi nên nghĩ ra được cách gì thì dùng cách đấy thôi.
Phải nói là tôi quá may mắn, thế mà lại chó ngáp phải ruồi, đánh vào ngay chỗ đau của đứa bé ấy.
Đứa trẻ vốn là cô hồn dã quỷ không thể đầu thai chuyển kiếp, không thể tái sinh, nên sợ nhất là những lời răn vàng này.
Sáu chữ ấy vừa được tôi thốt lên, toàn thân đứa bé ấy đã cứng đờ, bàn tay đang nắm chặt tôi cũng buông ra, rồi lăn thẳng xuống đất như một quả bóng da vậy.
Tà khí mẹ con tuy rằng vô cùng nguy hiểm, nhưng cũng có một khuyết điểm.
Ấy chính là sự ràng buộc giữa cả hai rất sâu sắc.
Người mẹ kia vừa thấy con mình sợ hãi lăn xuống đất, lập tức buông bàn tay đang nắm chặt lấy tay tôi, đoạn vô thức khom người bế đứa bé ấy lên.
Nhân cơ hội này, tôi thoát khỏi sự kìm kẹp của họ và nhảy sang một bên.
Nhưng hiện giờ, cơ thể của tôi đã bị tổn thương nặng nề. Bàn tay hệt như móc câu của đứa trẻ ấy đã cắm sâu vào da thịt tôi.
Còn người mẹ đã nắm chặt đến mức khiến cổ tay của tôi bầm tím.
Tà khí đã xâm nhập vào cơ thể tôi qua miệng vết thương.
Cơ thể của tôi đã bắt đầu run rẩy không kiểm soát.
Tình hình hiện tại cực kỳ tồi tệ, tôi buộc phải tốc chiến tốc thắng, nếu không sẽ nhanh chóng chết dần chết mòn ở nơi này.
Vào lúc này, đầu óc của tôi minh mẫn khôn cùng.
Thừa dịp người mẹ đang ôm lấy đứa con, tôi đã nhanh chóng dùng ngón tay vẽ một con rùa