Ông Tôn lắc đầu.
“Thực ra không thể nói là tốt hay xấu, chỉ là tôi cảm thấy hình này không giống với trước đây lắm”.
Thấy ông ấy không nói ra được nguyên nhân thì tôi cũng không bám chấp thêm nữa.
Hơn nữa, lúc này tôi đã mệt lả, chỉ muốn ngủ một giấc đàng hoàng.
Ông Tôn thấy tôi mặc kệ thì cũng không gặng hỏi thêm. Ông ấy dồn tà khí của hai mẹ con lại quan tài, khóa lại, sau đó ung dung đi lòng vòng trong căn phòng.
“Bố cục của căn phòng này thú vị đấy”.
Cơ thể tôi đang lạnh run, cảm thấy hoa mắt chóng mặt khi bị tà khí kia nhập vào cơ thể thì bỗng nhớ lại lời của ma nữ khi nghe ông Tôn hỏi như vậy.
“Sao thế? Ông nhìn ra manh mối gì đó từ căn phòng này à?”
Tôi vẫn canh cánh trong lòng về việc mình được sinh ra ở đây.
“Những điều khác thì tôi không nhìn ra nhưng điều thú vị trong căn phòng này chính là âm dương rất cân bằng. Căn phòng được như thế này hiếm gặp lắm”.
Dường như ông Tôn đã phát hiện ra điều vô cùng thú vị.
“Cậu xem, gia đình bình thường thích căn phòng ngập tràn ánh sáng. Nhưng căn phòng này thì khác. Ở căn phòng này, nơi cần ánh sát thì có ánh sáng, nơi không nên có ánh sáng thì vô cũng yên tĩnh, đây là âm dương giao hợp, vừa khéo”.
Tôi im lặng lắng nghe, không nói gì.
Âm dương vừa khéo sao? Nhà của người sống được gọi là dương trạch, nhà của người chết được gọi là âm trạch.
Nơi giao nhau giữa vùng âm và vùng dương là con đường thông với âm dương. Làm chuyện cải mệnh trái ý trời, còn nơi nào thích hợp hơn ở đây? Nghĩ vậy, tôi bỗng cảm thấy choáng váng. Chuyện xảy ra ngày hôm nay là một cú sốc lớn đối với tôi. Tôi nhất thời khó lòng chấp nhận, lại cộng thêm việc bị sát khí xâm nhập vào cơ thể nữa.
Tôi không gượng được nữa, mắt tối sầm và tôi ngất lịm.
Giấc ngủ này của tôi giống như ngủ trên cả nước và lửa, lúc thì cảm thấy lạnh cóng như rơi vào hầm băng, lúc lại cảm thấy nóng như lục phủ ngũ tạng bị cháy rụi.
Trong cơn mơ màng, hình như tôi nhìn thấy ông nội mặc đồ pháp, chân đạp cửu tinh, tay tạo thành thiên quyết nhắm vào chiếc quan tài…
“Cậu nhóc, mau tỉnh lại, nếu không, vợ cậu sẽ chết mất!”
Khi tôi đang bị giày vò thì giọng nói của ông Tôn kéo tôi khỏi cơn ác mộng.
Người tôi ướt đẫm mồ hồi, tôi mơ màng tỉnh lại.
Mặc dù giấc ngủ khá giày vò nhưng cơ thể tôi đã nhẹ đi không ít.
Theo lý mà nói, nếu không được mười, hai mươi ngày mà xuống giường thì sẽ hao tốn sức lực. Vậy mà tôi mới ngủ có một ngày đã cảm thấy tốt lên rất nhiều như thế này.
Có lẽ là do tôi có tiên gia bảo vệ cơ thể.
“Cậu nhóc, có phải vợ cậu tên là Liễu Nguyệt Như không?”
Thấy tôi tỉnh lại, ông Tôn vừa cầm điện thoại vừa kích động huých cùi chỏ vào tôi.
“Đúng là tên Liễu Nguyệt Như, sao thế?”
Tôi vừa mới tỉnh lại, đầu còn hơi đần độn, bị hỏi như vậy tôi mới nhớ ra những lời ông Tôn vừa nói.
Bỗng nhiên tôi thấy ớn lạnh sống lưng liền ngồi bật dậy và lôi cổ áo ông Tôn.
“Vợ không còn sao? Liễu Nguyệt Như đã bị sao vậy?”
Sau khi sắp xếp Liễu Nguyệt Như tới nhà Tào Mai thì tôi chưa gặp lại cô ấy, lẽ nào cô ấy xảy ra chuyện rồi sao?
“Không, vợ cậu lên tivi rồi”.
Ông Tôn nhét điện thoại vào tay tôi.
Lời nói của ông Tôn dọa tôi suýt nữa hồn bay phách tán.
Đột nhiên được lên tivi thì chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp! Tôi cướp điện thoại nhìn, hàng chữ to đùng đầu tiên đập vào mắt tôi.
“Uy Chính Thiên đính hôn với Liễu Nguyệt Như sao?”
Tôi kinh ngạc nhìn nội dung tin tức. Vào tối hôm qua, Uy Chính Thiên và Liễu Nguyệt Như đã tổ chức buổi đính hôn long trọng tại Túy Tiên Lầu!
“Điều này, không thể nào?”
Tôi không dám tin bèn lướt toàn bộ tin tức. Trong đó còn có mấy bức ảnh được chụp ở buổi đính hôn.
Mặc dù được chụp ở khoảng cách khá xa nhưng vẫn có thể nhận ra được cặp nam nữ mặc trang phục sang trọng kia chính là Uy Chính Thiên và Liễu Nguyệt Như. Thật vô lý, rõ ràng Liễu Nguyệt Như đã hứa là sẽ kết hôn với