"Ý của sư phụ là gì? Sư phụ đã hiểu ra được điều gì rồi?”
Tôi đang cảm thấy khốn khổ bởi vấn đề này. Giờ thấy ông Tôn có manh mối thì tôi lập tức truy vấn.
Thế nhưng ông Tôn cứ như sực nhớ ra chuyện gì đó bèn lập tức đổi đề tài.
“Đây đã là nhà của cậu thì tôi sẽ giúp cậu sửa sang và sau đó chúng ta có thể chuyển vào đây ở, vừa hay phòng trọ của tôi cũng sắp tới hạn rồi”.
Ông Tôn thay đổi sắc mặt, xắn ống tay với vẻ vui mừng.
“Tôi cũng không cần phải xử lý sát trận tà khí mẹ con này, vì đi vào trong căn phòng chính là môn thần”.
Ông Tôn càng nói càng hăng say, rồi đi khắp phòng, lên kế hoạch xem nên đặt đồ đạc ở những đâu.
Thấy ông ấy né tránh không nhắc tới vấn đề về nơi mình sinh ra, tôi bỗng cảm thấy tức tối. Thế là tôi bước tới chộp tay ông ấy.
“Ông Tôn, tôi tin tưởng ông như vậy, lẽ nào ông định giấu cả tôi sao?”
Những người xung quanh đều biết. Chỉ mình tôi là không. Cảm giác bị người khác che mắt thật tệ hại.
Thấy tôi tức giận, ông Tôn cũng không vội. Ông ấy chỉ kéo tay tôi ra.
“Đồ đệ, tôi đã nhận cậu làm đồ đệ thì đương nhiên sẽ làm tròn trách nhiệm của một người làm thầy. Có những chuyện có thể nói, có những chuyện thì không thể. Ý trời khó đoán, nếu như để lộ thiên cơ thì cả hai chúng ta có khi đều sẽ chết ở đây mất. Nếu như vậy, thì cậu có còn muốn biết nữa không?”
Tôi bị nói trúng, dù không cam tâm nhưng cũng biết những gì ông ấy nói là sự thật.
“Thế nhưng cậu cũng đừng vội. Sẽ có một ngày chân tướng được phơi bày, chỉ có điều thời khắc đó chưa tới mà thôi”.
Ông Tôn lắc đầu, không biết tại sao mà tôi cảm thấy giờ đây ông ấy thư giãn hơn trước đó rất nhiều.
“Thời cơ chưa tới, nhưng tôi còn thời gian nữa sao? Giờ tôi đã là người sắp hết dương thọ, không biết chừng chẳng có ngày đó cũng nên”.
Tôi cảm thấy thất vọng, khi không biết khi nào chết thì con người ta không biết quý trọng sinh mạng. Chỉ khi đối diện với cái chết thì họ mới bùng phát lên khát vọng sống mãnh liệt.
Mặc dù tôi hiểu về âm dương nhưng cũng chỉ là một người bình thường, nên cũng sẽ có cảm giác như vậy.
“Chưa chết được, chưa chết được, còn sớm lắm”.
Ông Tôn an ủi tôi một câu rồi ngâm nga bài nhạc và dọn dẹp ngôi nhà. Ông ấy bắt đầu mặc kệ tôi.
Thấy ông ấy như vậy, tôi cũng không hỏi gì nữa dù vẫn còn nghi ngờ, nên đành chỉ biết nín lặng cùng ông ấy dọn dẹp ngôi nhà.
Ngôi nhà dù đã được xây dựng mấy chục năm nhưng được giữ gìn rất tốt, chỉ cần dọn dẹp sơ qua, mua hai chiếc giường và chút đồ đạc là có thể vào ở được.
Chỉ có duy nhất là cỗ quan tài vẫn còn ở đó.
Có lẽ đã từng bị thương bởi tà khí mẹ con nên tôi bị ám ảnh bởi cỗ quan tài. Hơn nữa trong nhà mà đặt quan tài thì đương nhiên là cổ quái.
Thế nhưng ông Tôn cứ một mình đòi giữ lại nó.
“Cậu thì biết gì? Chúng ta ngủ ở địa giới, khó tránh khỏi chuyện ma quỷ xuyên vào nhà cũng như những điều vô thường. Vậy nên có tà khí hai mẹ con ở đây chặn lại thì bọn chúng sẽ không dám tiếp cận chúng ta nữa.
Ông Tôn nói như đúng rồi.
“Vậy sư phụ không sợ tà khí mẹ con đột nhiên quay lại cắn trả sao?”
Tôi dọa ông ấy với vẻ sợ hãi. Dù sao đối với loại cương thi này thì có thể chúng không còn năng lực tư duy nữa và cũng rất dễ vùng dậy.
Nhỡ đâu có con mèo hoang nào nhảy vào trong quan tài, khiến tà khí của hai mẹ con kia tức giận và chúng vùng dậy thì sao.
Tôi không dám đảm bảo là lần sau tôi có đủ may mắn để đánh lại chúng một cách thuận lợi như vậy đâu.
“Yên tâm, yên tâm, có sư phụ ở đây, có gì phải lo chứ”.
Ông Tôn cảm thấy đầy tự tin.
Tôi thấy không nói lại được ông ấy nên đành mặc kệ.
Chúng tôi dọn dẹp tới tận tối.
Tới khoảng