“Đây không phải là nơi nói chuyện. Chúng ta ra ngoài trước đã”.
Thấy tình hình của Liễu Nguyệt Như càng lúc càng không ổn, tôi vội ra hiệu cho cô cùng tôi rời đi.
Nhưng dù bị tôi ấn huyệt Tứ Thần Thông thì Liễu Nguyệt Như lúc này vẫn giống như mất đi lý trí, cả người mềm nhũn, khiến tôi không đẩy ra được.
“Trương Ly, khi nào thì anh sẽ lấy tôi? Giờ tôi đã nằm cả trong lòng anh rồi, lẽ nào anh không rung động sao?”
Khuôn mặt trắng trẻo của Liễu Nguyệt Như bỗng ửng đỏ một cách khác thường. Giọng nói ma mị rót vào tai khiến nhiệt huyết trong tôi vừa mới đè nén xuống lại tiếp tục trỗi dậy.
“Chết tiệt! Quả nhiên mình đoán không sai, bố cục trong căn phòng này có vấn đề!”
Tôi khẽ nghiến răng.
Hôm nay trong người tôi vốn đã rạo rực sẵn, lại có cả người đẹp trong lòng.
Cô nam quả nữ cùng ở trong một phòng thế này...
Tình hình này đối với tôi đúng là một sự gian nan.
Nếu không phải ma nữ bị dìm kia đột ngột chui ra khiến tôi trở nên tỉnh táo, thì có khi bây giờ tôi và Liễu Nguyệt Như đã…
“Mưu kế thiết thực nhất là đành đắc tội thôi!”
Tôi còn trì hoãn thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!
Nếu đã không tách được Liễu Nguyệt Như thì tôi đành phải bế xốc cô lên và đưa ra khỏi nhà tắm vậy.
“Hả?”
Chân vừa bước ra khỏi cửa nhà tắm thì Liễu Nguyệt Như bỗng lên tiếng với vẻ nghi ngờ.
Cô giống như mới tỉnh lại, trợn tròn mắt trong lòng tôi, rồi lại nhìn hai tay đang vòng lấy cổ tôi.
Một giây sau, khuôn mặt vốn đỏ hồng của cô lập tức nóng ran.
“Anh, anh định làm gì vậy, đừng quá đáng quá!”
Cô đẩy mạnh tôi ra, đôi mắt ánh lên vẻ tức giận và cảnh cáo, giống như nhìn một tên háo sắc đang có âm mưu với mình vậy.
Tôi thấy hơi bực bội nhưng cũng chỉ có thể giải thích: “Vừa rồi thần thông của cô bị rối loạn, nhưng không phải mất ý thức hoàn toàn, chỉ cần cô cố gắng nhớ lại là có thể nhớ ra vừa rồi xảy ra chuyện gì mà!”
Nghe tôi nói vậy, Liễu Nguyệt Như khẽ chớp mắt.
Một lúc sau cô mới đỏ mặt gật đầu.
“Nếu đã vậy thì tôi cũng nói thẳng, bình thường một mình cô trong phòng này có phải cũng xảy ra tình trạng như vừa rồi không?”
Vừa rồi trong nhà tắm tôi không tiện hỏi.
Bây giờ hai bên đã ngượng lắm rồi thì cũng chẳng sợ ngượng thêm chút nữa.
“Không có! Bình thường tôi chỉ cảm thấy bất an, nhưng không bao giờ…Không bao giờ…”
Có lẽ nhớ lại hành động vừa rồi của mình nên Liễu Nguyệt Như thật chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Thấy biểu cảm của cô, tôi biết là mình đã đoán đúng.
Vừa rồi khi bước vào căn biệt thự tôi phát hiện nhà tắm này không thuộc phần kiến trúc của tòa nhà.
Mà nó được đỡ bởi mấy trụ cửa, nằm ở vị trí Bạch