Vì sự chú ý của chúng tôi đều hướng về thi thể, nên hoàn toàn không để ý đến phía sau lưng.
“Cẩn thận!”
Tôi nhỏ giọng kêu lên, đoạn kéo mạnh ông chủ về phía mình.
Hành động đột ngột của tôi khiến ông chủ giật nảy người. Khi ông ta ngoảnh đầu lại và trông thấy đôi tay kia, chân lập tức mềm nhũn, mông thì ngã phịch xuống đất.
“Ma, ma…”
Nhưng bây giờ tôi không thể sợ hãi, chỉ nhìn chăm chăm vào đôi tay ấy.
Cùng lúc ấy, âm thanh “sột soạt” rất nhỏ bỗng nhiên vang lên bên tai tôi.
“Sư phụ, có chuyện rồi!”
Thần kinh rất căng thẳng, tôi lo lắng đưa mắt nhìn quanh quất.
Trong bùn đất xung quanh dường như có thứ gì đấy đang bò về phía chúng tôi! Ông Tôn không gọi thi thể sống dậy thành công, đang nhíu mày tìm nguyên do. Nghe tôi nhắc nhở, ông ấy mới chú ý đến đôi tay đang lao đến.
“Hỏng bét! Trăm thi thể hoàn hồn!”
Vừa nhìn một cái, ông Tôn đã biết chuyện gì đang xảy ra. Ông ấy không quan tâm đến thi thể của ông nội tôi nữa, vội vàng giật lá bùa trên đầu ông nội xuống.
“Chạy thôi, nhanh lên, tuyệt đối đừng quay đầu lại!”
Ông Tôn vô cùng lo lắng, không ngừng giục chúng tôi nhanh chóng trèo lên trên.
Nghe thấy câu “trăm thi thể hoàn hồn”, tôi cũng lờ mờ hiểu ra.
Cái gọi là “hoàn hồn”, có lẽ là việc chúng tôi chạm vào xác sống, phạm phải cấm kỵ, nên mới đánh động đến hàng trăm phần thi thể đang được chôn dưới đất.
Tất nhiên, các phần thi thể không có ý thức. Chúng chỉ công kích những người muốn chạm vào hồn thể của chúng theo bản năng mà thôi.
Dù chỉ là phần thi thể cũng đủ xé xác ba người chúng tôi.
Ông Tôn có bản lĩnh đến mấy cũng không thể hạ gục hàng trăm thi thể cùng lúc.
Thế nên, bây giờ việc chúng tôi làm được chỉ có một từ thôi, đó là “chạy”! Tuy quan tài âm được chôn rất sâu, nhưng lúc chúng tôi đào lên cũng chừa cho mình một đường lui, còn xây thành hình bậc thang để tiện thoát thân nếu nhỡ xảy ra sự cố.
Vì vậy, tôi và ông Tôn chỉ cần sải vài bước chân đã trèo ra khỏi hố đất một cách nhanh chóng.
Nhưng trèo lên rồi, tôi mới nhận ra ông chủ kia không theo kịp.
Tôi vội vã xoay người nhìn xuống hố.
Rõ ràng, ông chủ kia đã sợ đến ngây người trước cảnh tượng này. Ông ta ngồi thẫn thờ dưới hố, tè ướt cả quần, thậm chí còn không đứng dậy được.
Trước mặt ông chủ bây giờ là một thân mình không có đầu và tứ chi, đang nhúc nhích về phía ông ta như một con giòi vậy.
“Sư phụ đi trước đi!”
Tôi không kịp nghĩ nhiều nữa. Sau khi hét lên với ông Tôn, tôi nhảy xuống hố một lần nữa.
Trăm thi thể hoàn hồn đã xảy ra, những phần hồn không có ý thức ấy sẽ không vì hai chúng tôi rời đi mà tha cho ông chủ kia.
Khi tôi giơ đèn pin và lao về phía ông chủ, thân mình kia cũng đang bò đến chân của ông ta.
Thi thể đầy thảm hại và những lưỡi dao ngay ngắn mà dữ tợn ấy, đã chạm đến giới hạn thần kinh của tôi.
Nhưng lúc này tôi không thể sợ hãi, vì tôi lại thấy có thêm vài bàn tay đang nhô lên khỏi lớp đất và lao về phía chúng tôi.
Con người khi ở trạng thái không cử động được là nặng nhất. Có lẽ bình thường ông chủ này cũng có thói quen tập thể dục nên vóc dáng cũng khá vạm vỡ. Tôi định dìu ông ta mà mãi vẫn không dìu được.
Mà phần thi thể không có tay chân kia đã trèo lên chân ông ta rồi.
Âm thanh da thịt cọ xát với vải vóc khiến cả người tôi run rẩy.
Tôi vội dùng tay bấm mạnh lên gan bàn tay của ông chủ.
“Tỉnh lại đi, nếu không muốn chết thì đứng dậy nhanh lên!”
Tôi lạnh lùng gầm lên. Cùng lúc ấy, tôi vừa cố gắng chịu đựng cơn buồn nôn và sợ hãi, vừa nhấc chân đá phần thi thể kia sang một bên.
Bị tôi