Ba người vừa gặp mặt là ông Tôn đã nhiệt tình giới thiệu với tôi: “Đại đồ đệ, đây là sư thúc Tam Thanh của cậu, mau gọi sư thúc đi!”
Mặt tôi cứng đơ, đến một nụ cười cũng không nặn ra nổi.
Đây chính là đại sư khí công mà ông Tôn nói tới sao?
“Ây da, cháu trai, chúng ta cũng đã gặp nhau mấy lần rồi. Lần trước cậu lấy móng lừa đen ở chỗ tôi còn chưa đưa tiền đấy. Hôm nay tôi tới đây, lát nữa chúng ta tính luôn một thể nhé”.
Tam Thanh đứng cạnh ông Tôn, tính tình chẳng khác gì anh em, tên nào tên nấy nhìn chẳng đáng tin chút nào.
“Sư phụ, sư phụ không đùa tôi đấy chứ? Vị sư thúc này không có lấy một chút linh khí nào trên người, người như vậy có thể là đại sư khí công được sao?”
Tôi nghĩ, nếu đã tu luyện khí công nhiều năm thì trên người chắc chắn phải có linh khí bao quanh.
Thế nhưng cái vị sư thúc Tam Thanh này dù có soi thế nào cũng chẳng thấy linh khí đâu.
Thấy tôi tỏ ra nghi ngờ thực lực của Tam Thanh lộ ra mặt thì ông Tôn chậc lưỡi.
“Tam Thanh, giờ công lực được đấy nhỉ, có thể cất giấu khí tức tới mức thuần khiết như vậy cơ à? Đến ngay cả người đệ tử có mắt âm đương đây cũng không nhận ra nữa”.
Tôi kinh ngạc khi nghe thấy vậy, rồi lại nhìn Tam Thanh một lượt với vẻ nghi ngờ.
Ngoài tam hỏa yếu hơn người thường ra thì tôi chẳng nhìn thấy có điều gì khác người thường ở vị sư thúc này.
“Khí công là dùng khí hóa lực, dùng nhu khắc cương, có thể phóng ra thì cũng có thể thu lại. Nếu như để lộ khí tức ra ngoài thì được gọi là người ngoài ngành”.
Có vẻ như ông Tôn đánh giá rất cao bản lĩnh của Tam Thanh.
“Thôi không nói nhảm nhữa, hôm nay em phải thể hiện cho thằng cháu này biết để tránh suốt ngày cậu ta đấu tố em".
Có vẻ như Tam Thanh vẫn còn để bụng chuyện tôi vạch mặt anh ta bán phù giả cho người khác, thế là anh ta xắn tay đi tới trước mặt tôi.
Anh ta tháo băng ở chân tôi, sau đó nhếch miệng với vẻ ghét bỏ.
“Nghe sư huynh của tôi nói, cậu bị đám tàn thi vồ phải. Coi như cậu may mắn đấy, vì chúng không nghiền nát xương cậu đã là tốt lắm rồi. Nếu không dù tôi có tới thì cũng không thể cứu nổi cậu”.
Vừa nói, Tam Thanh vừa xoay tay hình thái cực trước ngực, lẳng lặng vận khí.
“Xương cậu bị nứt, nhưng đó không phải là vấn đề lớn nhất. Những thi thể kia bị nhốt trong đất lâu năm, được nuôi dưỡng bởi âm khí, thấm đẫm tà khí nên đã sớm trở thành thứ cực âm. Da của người bình thường chúng ta mà tiếp xúc, nhẹ thì sưng thành mủ, nặng thì mục rữa thành bùn. Chân của cậu, nếu tôi mà tới chậm một ngày thì có lẽ phải tháo khớp rồi đấy”.
Tam Thanh nói bình thản như gió thoảng mây bay nhưng tôi nghe thì cảm thấy run sợ.
Chẳng trách vết thương mãi không khỏi.
Nhưng tôi cũng cảm thấy nghi ngờ. Trước đó tôi từng bị thương bởi tà khí mẹ con. Cả hai trường hợp đều là do cương thi khiến bị thương, vậy thì tại sao trước đó tôi lại hồi phục nhanh như vậy?
Tôi còn chưa kịp nghĩ thì đã thấy lòng bàn tay của Tam Thanh như có lực hút, tập trung không khí xung quanh thành những luồng khí trắng vào lòng bàn tay.
Tôi há mồm trợn mắt nhìn những tụ khí đó.
Mắt người thường thì đương nhiên không nhìn thấy được, còn tôi có mắt âm dương nên nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Sau khi Tam Thanh tập hợp khí thì bắt đầu đẩy lòng bàn tay giống như đẩy một vật gì nặng lắm về phía cổ chân của tôi.
Lúc này tôi đang tập trung tinh thần theo dõi nhất cử nhất động của Tam Thanh nên khi tụ khí kia tiếp xúc vào vết thương của tôi thì tôi bỗng cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Một cảm giác nóng không ra nóng, lạnh không ra lạnh lập tức ôm lấy cổ chân của tôi.
Nên miêu tả cảm giác này thế nào đây? Giống như được cảm nhận gió xuân, gió xuân hóa thành mưa bay vậy. Cả cơ thể tôi rơi vào trạng thái thư thái.
Thoải mái tới mức tôi suýt nữa thì kêu lên.
Thậm chí tôi còn có thể cảm nhận ra được vết thương nằm trong tụ khí đó đang dần hồi phục.
Cả quá trình chữa trị diễn ra gần ba mươi phút.
Đợi khi Tam Thanh hoàn thành thì trán anh ta đã thấm đẫm mồ hôi.
Chân tôi lúc này đã bớt sưng đi nhiều, thậm chí còn có thể cử động nhẹ nhàng.
Khoảnh khắc này, địa vị của gã lừa đảo trong tôi bỗng nhiên thay đổi mãnh liệt.
“Sư thúc!”
Tôi bỗng buột miệng kêu lên.
“Hầy, vậy là đúng rồi.