“Trương Ly, nếu không phải vì đang có trọng trách quan trọng thì hôm nay tôi sẽ cho cậu biết mùi. Coi như cậu may mắn, hôm nay tôi không có ý định động vào Liễu Nguyệt Như".
Vừa nói hắn vừa đưa tay ra vỗ mạnh lên mặt tôi.
“Mệnh cách của Liễu Nguyệt Như đã sớm không còn hữu dụng với tôi nữa rồi. Vì tôi đã tìm ra được người tốt hơn, và chắc là cậu cũng biết là ai”.
Uy Chính Thiên cười ha ha trêu chọc tôi.
Đương nhiên tôi biết dụng ý trong lời nói của Uy Chính Thiên là gì.
Thứ mà hắn nói tới chắc chắn là hồn thể của ông nội tôi.
Tôi không nói gì một hồi lâu, chỉ nhìn chăm chăm Uy Chính Thiên.
“Uy Chính Thiên, mày cũng đừng đắc ý quá. Sao tao có cảm giác, mày chỉ là một quân cờ của nhà họ Uy thôi nhỉ?”
Tôi bỗng nhìn hắn cười lạnh lùng và nói giọng thản nhiên.
Uy Chính Thiên đang đợi tôi phát tiết bỗng không ngờ tôi lại trở nên bình tĩnh như vậy. Thế là nụ cười xấc xược trên khuôn mặt hắn đột nhiên biến mất.
“Trương Ly, cậu nói rõ cho tôi biết, rốt cuộc là cậu có ý gì?”
Nhìn thấy phản ứng của Uy Chính Thiên, trái tim co thắt của tôi như được nới lỏng.
Thứ mà tôi muốn chính là
phản ứng này của hắn ta. Xem ra tôi khá may mắn, lớ ngớ thế nào lại nói đúng vấn đề.
Đó chính là nội bộ của nhà họ Uy không hề hòa hợp. Nhất là Uy Chính Thiên. Mặc dù còn trẻ và mệnh cách bất phàm thế nhưng địa vị của hắn trong nhà họ Uy dường như không được lạc quan cho lắm.
“Uy Chính Thiên, mày chắc là hồn thể sau lưng mày là của ông nội tao chứ?”
Nhân lúc Uy Chính Thiên đang bấn loạn, tôi cố làm ra vẻ thản nhiên hỏi ngược lại hắn một câu.
Quả nhiên, bị tôi hỏi như vậy, Uy Chính Thiên bỗng giật mình.
Có vẻ như có một khoảnh khắc nào đó hắn đã hoảng loạn nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Trương Ly, hôm đó cậu cũng đã tận mắt nhìn thấy, lẽ nào còn cần tôi nhắc nhở xem thật giả ra sao sao?”
Nghe hắn nói vậy tôi không vội đáp lại.
Với tính cách cuồng ngạo của Uy Chính Thiên, nếu như tôi tỏ ra
nghi ngờ thì chắc chắn hắn sẽ lại cho hồn thể xuất hiện trước mặt tôi và hành hạ, xỉ nhục