Ma thành này là một nơi còn phồn hoa hơn cả thành phố mà chúng tôi đang sống.
Vừa xuống xe, chúng tôi đã bị ném xuống một trạm xe chật ních người.
Nơi đây cao ốc mọc lên như nấm, người đi kẻ lại như mắc cửi.
Tôi xách chiếc ba lô đứng ở cửa trạm xe nhìn vào dòng người qua lại như thoi.
Tim tôi đập dồn dập như trống, ở đây đông đúc thế này, nếu nhà họ Uy thực sự giở trò ác độc gì thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Theo địa chỉ mà ông cụ Tôn gửi, tôi và Tam Thanh bắt một chiếc xe đi thẳng đến cổng ngôi trường ghi trong bức thư.
Vừa xuống xe, tôi đã bị choáng ngợp bởi khí chất toát ra từ ngôi trường này.
Nhìn thôi cũng biết đây là một ngôi trường dành cho con nhà giàu.
Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ cao quý và xa hoa.
"Sư thúc, trước đây thúc có học đại học không?"
Từ sau khi nhận lời thực hiện di nguyện của ông nội, tôi đã từ bỏ con đường học hành.
Sau khi học xong cấp ba tôi đã thôi học, cho nên tôi không hề biết rốt cuộc một ngôi trường đại học sẽ như thế nào.
Hiện giờ được tận mắt nhìn thấy một ngôi trường như vậy, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy muốn được đi học.
Tôi mắt chữ a miệng chữ o nhìn vào cổng chính của ngôi trường,