"Đúng đúng, chính là bệnh trầm cảm.
Lúc đó nhà trường còn khuyên cô bé thôi học, nhưng bố mẹ người ta nhiều tiền, sau cùng cứ bắt cô bé đi học tiếp.
Haizz, tôi thấy thà cho cô bé thôi học còn hơn, hai người xem, cuối cùng cô bé lại chọn cách nhảy lầu tự tử".
Vương Cường nhanh mồm nhanh miệng, vừa nghe ông ta nói chúng tôi vừa bước tới bên dưới tòa ký túc.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy từng luồng sát khí màu đen bốc lên.
Ghê rợn nhất là còn có hồn thể của một cô gái còn rất trẻ đang treo lơ lửng giữa không trung.
Tại sao tôi lại dùng từ "treo"?
Là bởi trên cổ của hồn thể đó còn có một sợi dây màu đen nối thẳng lên trời nhìn vô cùng quỷ dị.
Trông giống như...!như hình một con búp bê cầu nắng hay vẽ trong sách vậy.
Tôi nhìn từ dưới lên trên, đúng lúc nhìn thấy cô gái kia đang phất phơ trong gió, đầu rũ xuống nhìn tôi chằm chằm.
Vừa đụng phải ánh mắt đó, tôi giật hết cả mình.
Nhưng so với việc kinh hãi thì tôi càng cảm thấy kỳ lạ về trạng thái của hồn thể này hơn.
Tôi chưa từng gặp một hồn thể của người chết yểu nào ở trong trạng thái này.
Còn nữa, sợi dây màu đen trên cổ cô gái này rốt cuộc là gì?
Có điều trước mặt Vương Cường, tôi không tiện hỏi thẳng Tam Thanh vấn đề