Nữ sinh này mặc một bộ đồng phục rất đẹp, nhìn cô ấy vừa xinh đẹp vừa trẻ trung, đặc biệt là chiếc váy ngắn xếp ly càng làm nổi bật đôi chân dài trắng nõn nà như thể không tỳ vết.
Chỉ cần nhìn cũng biết gia thế của cô gái này không phải dạng vừa đâu.
Từ cô ấy còn toát ra khí chất lạnh lùng vương giả.
Lúc này Tam Thanh đang rối bời về nghi thức hiến tế kia, giờ lại bất thình lình nghe người khác nhắc tới nhà họ Uy nên còn tưởng gặp được ai đó hiểu rõ về nhà họ Uy.
Nhưng thật không ngờ lại là một cô gái có vẻ như chẳng biết gì.
Tam Thanh bực dọc đáp trả một câu:
"Không liên quan đến cô, không có việc gì thì đừng có đi nghe ngóng linh tinh.
Ra chỗ khác chơi!"
Mặc dù số mệnh của Tam Thanh không giống ông cụ Tôn, phạm phải chữ "Cô", nhưng do từ nhỏ đã tu luyện dương khí cho nên không hề quan tâm tới nữ sắc.
Nữ sinh kia có vẻ như không ngờ Tam Thanh lại gắt với mình như vậy nên vẻ mặt có chút sững sờ.
"Cô quen người nhà họ Uy sao?"
Nhưng trái lại tôi lại khá quan tâm đến chuyện này, nhà họ Uy cách đây hơn một trăm kilomet, thế mà cô gái này lại hứng thú với nhà họ Uy.
Lẽ nào cô ấy quen người nhà họ Uy?
Nghe tôi hỏi xong, cô gái kia còn chưa đáp thì Vương Cường đã vội vã níu lấy cánh tay rồi thì thầm vào tai tôi.
"Đại