Sư thúc đang đi trước mặt tôi lại chẳng ừ hử gì, chỉ ngẩng đầu ngửi mùi trong không khí.
“Có mùi hôi của thi thể”.
Sư thúc nhỏ giọng nhắc nhở.
Nghe đối phương nói vậy, trong lòng tôi liền giật thót.
Tôi vội bỏ tay ra, bắt chước sư thúc, ngước lên ngửi vài lần.
Trước khi tôi gần như nôn mửa, quả thực đã ngửi được mùi thi thể thoang thoảng lẫn trong mùi hôi thối.
“Ở trong phòng này có người chết?”
Tôi dằn lại cảm giác buồn nôn, cố gắng mở mắt thật to để nhìn vào bên trong.
Sau khi thích ứng với bóng tối, những đường nét trong phòng cũng dần hiện lên rõ nét hơn trước mắt tôi.
Trong căn phòng nhỏ vuông vắn, ngoại trừ có một chiếc giường ra thì các ngóc ngách khác đều chất đầy đồ đạc linh tinh.
Vương Cường quả nhiên không sai, căn phòng này bừa bộn đến mức người ta chẳng thể đặt chân vào.
Có điều, dù bừa bộn đến mấy thì cũng nhìn ra được, nơi này tuy nhiều đồ đạc nhưng không thể nào giấu một người chết.
“Không đúng.
Mùi hôi này không phải là mùi xác mới phân huỷ.
Có lẽ là một thi thể đã lâu ngày rồi”.
.
đam mỹ hài
Sư thúc thầm thì một câu, sau khi nhìn quanh một lần mới tiếp tục hỏi tôi.
“Trương Ly, mắt Âm Dương của cậu có thể nhìn được vị trí cụ thể của tà khí không?”
Tôi nheo mắt ngẫm nghĩ một lúc rồi ủ rũ lắc đầu.
“Không nhìn được.
Trong này quá tối.
Tà khí và bóng tối hoà lẫn vào nhau,