“Sư thúc, sư thúc đừng gõ nữa, nghe này, thi nữ này sống lại rồi!”
Thần kinh tôi căng như dây đàn, vội siết chặt kiếm ngô đồng và chuẩn bị sẵn sàng lao lên đâm cho cô ta một nhát bất cứ lúc nào.
“Có phải chỗ này không? Đừng tìm nhầm đấy!”
“Không sai đâu, tin tôi là được”.
“Cậu nói xem rốt cuộc ở đây có ma thật không?”
“Nếu cậu sợ thì về đi, đừng đi theo tôi nữa”.
Sau tiếng thở dài là tiếng con gái vọng tới, hơn nữa nghe thì có vẻ như không chỉ có một người.
Tôi và Tam Thanh cùng giật mình, đồng loạt nhìn lên sườn dốc.
Âm thanh này từ phía trên vọng xuống, có người đã men theo sườn dốc xuống dưới chỗ chúng tôi rồi sao.
Tôi chau mày, sao nghe giọng nói này có phần quen thuộc vậy?
“Cháu trai, đặt dây xuống, lát nữa đụng độ đừng nói nhiều, xông lên xử luôn là được, có thể hạ gục được bao nhiêu thì hạ gục”.
Tam Thanh cũng chau chặt mày, dường như không ngờ lại có người đuổi theo nhanh như